MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Biên tập: Hy

Chương 45: Bạn Mộng 35

Mạnh Cẩn cũng không buồn ngủ.

Trong đầu cô đều là hình ảnh lúc nãy anh trai che miệng cô, đến gần cô.

Lúc ấy tim cô như đình trệ một lúc, rồi chợt đập mạnh kịch liệt.

Mạnh Cẩn ngây ngốc trong bóng đêm, căn bản không ý thức được tâm trí cô giờ đây đều bị anh trai lấp đầy.

Ngay cả trong lòng cũng vậy.

Lại qua một lúc lâu, cuối cùng cô cũng chịu nhắm mắt ngủ.

Kết quả vừa khép mắt lại, cái cảm giác xa lạ anh trai kề sát vào cô lại chọc cho tim cô đập nhanh lên.

Mạnh Cẩn siết chặt chăn, tay kéo chăn đè lên ngực trái.

Trái tim bên trong đang dồn dập, mạnh mẽ đập … bùm, bụp, bùm…

Xém chút nữa là Mạnh Cẩn mang theo cái rung động này ngủ thiếp đi.

Nếu cô không đột nhiên bị tiếng kêu khủng bố của mèo hoang hù dọa.

Mơ màng sắp ngủ, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu rất giống tiếng em bé khóc nháo. Nhất thời giật mình, từ trong mơ màng tỉnh táo lại.

Mèo hoang gào lên từng tiếng. Trong đêm yên tĩnh này, nghe vừa dọa người vừa khủng bố.

Lá gan Mạnh Cẩn nhỏ, bị thanh âm như vậy vây quanh làm sao cô chẳng còn buồn ngủ nữa.

Cả người nổi da gà.

Cô che chăn lại, cố gắng ngăn chặn tiếng mèo kêu bên ngoài.

Nhưng vẫn nghe thấy.

Cuối cùng, Mạnh Cẩn chỉ có thể xốc chăn xuống giường, chạy vọt tới phòng Mạnh Xuân.

“Anh! Anh anh anh!” Cô hốt hoảng xông tới, làm Mạnh Xuân đang đeo tai nghe đắm chìm trong thế giới của mình hoảng sợ.

Mạnh Xuân tháo tai nghe xuống, nhìn Mạnh Cẩn chân trần chạy đến phòng cậu, khẽ nhíu mày hỏi: “Sao thế?”

Mạnh Cẩn càng thêm sợ hãi, cô gần như bị dọa khóc, giọng nói run rẩy hỏi: “Có chuột?”

Mạnh Xuân vừa buồn cười vừa đau lòng, trả lời cô: “Anh không biết, không phải anh đang hỏi em à? Ở đây quanh năm không có người ở, có chuột cũng không có gì lạ.”

Nói xong, cậu vén một góc chăn lên, bất đắc dĩ thở dài: “Lại đây! Đừng để bị cảm lạnh.”

Mạnh Cẩn lập tức bò lên giường của cậu, thò chân vào trong chăn. Mạnh Xuân đắp chăn lên người cô, lại hỏi một lần nữa: “Sao vậy? Bị cái gì dọa?”

Mạnh Cẩn ấm ức nói: “Anh không nghe thấy không?”

“Cái gì?” Mạnh Xuân vừa không hiểu hỏi, bên ngoài lại vang lên tiếng mèo hoang có thể nói là thê lương.

“Là cái này!” Mạnh Cẩn bị dọa đến đáng thương: “Anh không cảm thấy rất dọa người hả?”

“À!” anh đột nhiên nở nụ cười, nói với cô: “Chắc là mèo hoang động dục thôi.”

“Anh vừa đeo tai nghe nghe nhạc nên không để ý có mèo hoang kêu.” Cậu giải thích.

Mạnh Cẩn gập chân ngồi ở trên giường cậu, trên đùi đắp chăn, hai tay của cô cách chăn bông đặt ở trên đầu gối. Sau đó nghiêng người về phía trước, đặt cằm lên cổ tay.

“Không sao đâu.” Mạnh Xuân vỗ vỗ đầu Mạnh Cẩn, an ủi cô: “Không cần sợ.”

Cậu nhét tai nghe vào tai cô, cười nói: “Nghe nhạc sẽ không sợ nữa.”

Giọng nam tang thương nhẹ nhàng theo dây tai nghe chui vào trong tai Mạnh Cẩn.

Đây là một bài hát tiếng Anh mang giai điệu đàn ghi ta, tiết tấu bình tĩnh mà thư giãn. Nhưng lời bài hát lại bộc lộ sự bi thương và thê lương.

Mạnh Cẩn vì bị tiếng mèo hoang hù dọa nên cảm xúc lúc này còn đang rất thấp. Cô ôm đầu gối ngồi ở trên giường, nghiêng đầu, im lặng cuộn thành một cục nhỏ.

Mạnh Xuân ghé sát vào bên cô, nhẹ giọng dịu dàng nói: “Mộng Mộng! Anh nói cho em biết một bí mật được không?”

Mạnh Cẩn nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười.

Mặt cô cong cong hỏi: “Đêm nay là đêm chia sẻ bí mật hả?”

“Ừm” Cậu trả lời.

“Vậy anh nói đi.” Mạnh Cẩn ngẩng đầu, chờ mong bí mật cậu muốn nói cho cô biết.

Mạnh Xuân cười khẽ nói: “Thật ra bài hát tiếng Anh em thích nhất không phải bài anh thích nhất.

Mạnh Cận trừng mắt nhìn, rồi giơ tay chỉ tai nghe trong tai cô, hỏi: “Bài này?”

Mạnh Xuân gật gật đầu.

“Mỗi lần nhớ ba mẹ, sẽ nghe một lúc.” Cậu cúi đầu thưởng thức dây tai nghe trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.

Mạnh Cẩn đột nhiên tháo tai nghe, nói với Mạnh Xuân: “Anh! Em muốn nghe anh hát.”

Mạnh Xuân ngước mắt nhìn Mạnh Cẩn. Mạnh Cẩn thì nằm xuống giường của cậu.

Cô nửa nghiêng người, một tay có chút lo lắng kéo chăn, tay kia chậm rãi ôm lấy ngón tay Mạnh Xuân.

Cô nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Em ngủ ở đây. Anh hát đi, dỗ em ngủ.”

Mạnh Xuân ngồi dựa vào đầu giường, ngón tay bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

Anh vươn một cái tay ra tắt phòng đèn. Sau đó bắt đầu thong thả thấp giọng hát: “Would you know my name? If i saw you in heaven”

Mạnh Cẩn chỉ vừa mới nghe bài hát gốc.

Cô hoàn toàn có thể hiểu được ý nghĩa của lời bài hát.

Câu đầu tiên của bài hát là: “Liệu người có nhớ tên tôi? Nếu tôi gặp lại người ở thiên đường.”

Cậu, ba nuôi mẹ nuôi chắc chắn sẽ nhớ anh.

Nhớ dáng vẻ của anh, nhớ tên của anh.

Cậu là Mạnh Xuân. Là con trai của họ. Là Xuân Xuân của họ.

Họ chắc chắn sẽ luôn nhớ đến cậu.

Cho dù ở thiên đường, mãi cách biệt nhân gian với cậu, cũng vẫn nhớ tất cả mọi thứ thuộc về cậu.

Quả nhiên Mạnh Xuân có thể giúp Mạnh Cẩn dời sự chú ý.

Cô không còn nghĩ đến tiếng mèo hoang không ngừng gào thét ấy nữa. Tinh thần hoàn toàn tập trung vào tiếng hát của cậu.

Khi cậu hát “Would you hold my hand? If I saw you in heaven”, cô vô thức siết chặt ngón tay anh.

Sau đó, Mạnh Cẩn cứ nắm lấy tay Mạnh Xuân như vậy rơi vào giấc ngủ.

Mạnh Xuân cúi đầu ngâm nga xong bài hát này, yên lặng ngồi ở đầu giường một lúc lâu.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ còn chưa khép rèm lại.

Ngoài cửa sổ trăng sáng tỏ.

Thỉnh thoảng có gió, lá xào xạc.

Mèo hoang không biết trốn ở đâu vẫn còn gào thét động dục, điện thoại di động vẫn chưa ngừng phát bài hát tiếng Anh yêu thích của cậu – “Tears In Heaven”.

Tiếng hát giấu trong tai nghe, tình yêu giấu ở đáy lòng.

Mạnh Xuân nhặt một bên tai nghe lên, đặt vào trong tai.

Cậu lại nghe thêm rất nhiều lần.

Sau nửa đêm trời đổ mưa nhỏ.

Tí tách tí tách.

Rốt cục mèo hoang cũng không kêu nữa, không biết có phải trốn mưa hay không.

Mạnh Xuân vẫn ngồi dựa vào đầu giường.

Tay cậu còn nắm tay cô.

Thật ra Mạnh Cẩn đang ngủ đã vô thức rụt tay về từ lâu, nhưng bị anh nắm ngược lại.

Mạnh Xuân ghé sát vào Mạnh Cẩn, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, cuối cùng nâng đầu cô lên, ngón cái dừng lại ở trán cô.

Cậu cúi đầu, nín thở.

Một nụ hôn không thể nhìn thấy ánh mặt trời dừng ở trên tay cậu.

Như chuồn chuồn lướt nước, gió nhẹ lướt qua mặt, nhẹ nhẹ nhàng nhàng. Nhưng chứa đựng tình yêu vô tận.

Đêm xuân ẩm ướt, trong lòng cậu cũng dâng thủy triều.

Sóng gợn va vào ngực, bọt nước văng khắp các góc, rồi lại ẩn nấp không thấy.

Thẳng đến khi trời sắp sáng, Mạnh Xuân mới đứng dậy, đi đến phòng ngủ của cậu khi còn bé.

Cậu tùy ý nằm lên giường, trở mình ngủ thiếp đi.

Mạnh Cẩn mơ một giấc mơ lớn.

Cô gặp được Ba mẹ cậu trong giấc mơ.

Dáng vẻ của họ như trong ảnh chụp ban ngày cô nhìn thấy ở nghĩa trang.

Mạnh Cẩn không biết đây là đâu. Bốn phía một màu trắng xóa. Mà cô bị vây trong khu vực trống trải mây mù lượn lờ.

Ba mẹ anh trai ở ngay trước mặt cô, cô hoảng sợ luống cuống, vội vàng lễ phép gọi: “Chào ba mẹ nuôi.”

Lâm Ái đi tới giữ chặt tay cô, cười dịu dàng nói: “Mộng Mộng à! Con nói sai rồi.”

“Dạ?” Mạnh Cẩn mờ mịt, không hiểu mẹ nuôi đang nói gì.

“Con không phải phiền toái của Xuân Xuân. Con là sự tồn tại có thể giúp thằng tiếp tục yêu thế giới này.” Lâm Ái nhẹ nhàng nhu hòa: “Mộng Mộng! Con là người quan trọng nhất của thằng bé.”

Mạnh Cẩn chậm rãi chớp mắt.

“Con phải sống thật tốt với anh trai.” Lâm Ái dặn dò.

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Mạnh Thần cũng đi đến bên cạnh Mạnh Cẩn.

Ông đưa tay nhẹ sờ đầu Mạnh Cẩn, ôn hòa nói: “Ngoan quá!”

Trong mộng Mạnh Cẩn còn nhớ rõ chuyện Mạnh Xuân ca hát đêm nay.

Cô nói với họ: “Con bảo anh hát cho hai người nghe, hai người có nghe được không?”

Mạnh Thần và Lâm Ái nhìn nhau cười, sau đó khẽ gật đầu với Mạnh Cẩn: “Nghe được.”

Mạnh Thần hỏi Mạnh Cẩn: “Mộng Mộng! Có thể để ba nuôi dắt tay con một lúc không?”

Mạnh Cẩn vươn tay ra, sau đó bị Mạnh Thần nhẹ nhàng nắm lấy.

Sau đó Lâm Ái cũng nắm lấy bàn tay Mạnh Cẩn vươn ra.

Đó là bàn tay cô và anh trai nắm tay nhau tối nay.

Tuy nhiên, giây tiếp theo khi nắm lấy tay cô, họ đã biến mất.

Mạnh Cẩn bỗng dưng bừng tỉnh.

Cô sợ hãi mở mắt ra, nhận ra giờ đã là lúc trời sáng.

Mạnh Cẩn cũng không biết vì sao đột nhiên lại muốn khóc.

Cô chạy xuống giường, vội đi tìm anh trai.

“Anh! Anh ơi!” Mạnh Cẩn vừa chạy ra khỏi phòng ngủ thì đụng phải Mạnh Xuân vừa rửa mặt đi ra.

Cậu vừa gội đầu xong, trên đầu còn vài giọt nước.

“Sao…” Mạnh Xuân còn chưa hỏi xong, Mạnh Cẩn đã vọt tới trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu.

Tim Mạnh Xuân đập thình thịch.

“Anh ơi! Em mơ thấy cha nuôi mẹ nuôi. Trong mơ họ nói nghe được anh hát, còn nắm tay em, còn nói… còn nói…”

“Nói cái gì?” Mạnh Xuân rũ mắt nhìn Mạnh Cẩn.

Rồi sau đó, cậu phát hiện khóe mắt cô đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt.

Sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba.

Mạnh Cẩn ngẩng mặt nhìn đôi mắt thâm thúy như mực của cậu, rơi nước mắt cười, nói với cậu: “Họ còn nói với em… phải sống với anh thật tốt.”

Cô cười, lại khóc, cảm xúc hoàn toàn không thể thống nhất.

Mạnh Cẩn không biết mình bị làm sao, cô cũng không rõ vì sao mình lại vừa khóc vừa cười.

Chỉ biết là lúc này cảm xúc của cô lệch hướng, cho nên mất khống chế.

Nhưng cô chạm tới điểm nào, lúc này cô cũng không hiểu.

Mạnh Xuân không nói gì, chỉ giơ tay ôm cô vào lòng.

Cậu ôm chặt lấy cô, mím môi không nói.

Thiếu niên rũ mắt, lông mi dài thu lại, che khuất nỗi khổ sở trong đôi mắt cậu.

Một lúc sau, cậu mới mở miệng, thấp giọng dịu dàng dỗ dành cô: “Ngoan, không khóc.”

Mạnh Cẩn đưa tay dụi dụi mắt, vừa buồn bực lại vừa buồn cười nói: “Em cũng không biết tại sao em lại khóc, kỳ lạ quá…”

Mạnh Xuân không nói gì nữa, chỉ giúp cô lau nước mắt.

Chiều hôm đó, hai anh em trở về Thẩm Thành.

Ngày nghỉ cuối cùng tiếp theo, Mạnh Cẩn vội vàng làm bài tập. Mạnh Xuân ngoài làm bài tập còn đi võ quán một chuyến.

Ngày hôm sau, hai anh em vừa vào phòng học, thì thấy Ân Khoan đang đưa bài tập ngày nghỉ của mình cho Cao Manh, giọng điệu rất không kiên nhẫn nói: “Mau giúp tớ làm xong, lát nữa phải nộp đó.”

Mạnh Cẩn không ngờ Ân Khoan lại lén lút ăn hiếp Cao Manh như vậy. Cô lập tức chạy tới đẩy Ân Khoan một cái, hung dữ nói: “Ân Khoan! Cậu làm gì vậy? Khi dễ Cao Manh?”

Ân Khoan bị Mạnh Cẩn đẩy lui về phía sau hai bước mới ổn định cơ thể, còn chưa lên tiếng, Cao Manh đã vội vàng kéo Mạnh Cẩn lại.

Cô khẩn trương lại luống cuống giải thích với Mạnh Cẩn: “Không phải không phải! Mạnh Cẩn! Cậu hiểu lầm rồi…”

“Hả?” Mạnh Cẩn không hiểu ra sao: “Vậy cậu ấy bảo cậu viết cho cậu ấy…”

Cô lấy bài tập của Ân Khoan từ tay Cao Manh, nhìn mặt trước xem mặt sau, khó hiểu nói: “Cái này không phải đều làm xong hết cả rồi à?”

Khuôn mặt Cao Manh bỗng dưng đỏ bừng, cô ấy lúng túng trả lời Mạnh Cẩn: “Cậu ấy bảo tớ viết tên lớp cho cậu ấy…”

Mạnh Cẩn mở to hai mắt, không thể tin: “Hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi