MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 49

Bạn Mộng 39

Mạnh Cẩn ngồi xuống bàn học, tay cầm bức thư trong tay.

Anh trai cô viết thư cho cô trên một tờ giấy bài tập kẻ ngang màu đỏ của trường, và cô cũng dùng loại giấy tương tự để viết thư trả lời cậu.

Viết xong hai chữ “anh trai” và dấu hai chấm, cô cầm bút, giữ nguyên tư thế ấy hồi lâu mới tiếp tục viết tiếp.

Khi hoàn thành, cô gấp bức thư vài lần, nắm trong lòng bàn tay và đi tìm anh trai. Nhưng cậu không ở trong phòng ngủ.

Không có ở phòng tắm hay phòng piano.

Lầu ba không thấy bóng dáng cậu đâu, cô đi xuống lầu.

Quả nhiên, cô nhìn thấy cậu ở phòng khách tầng một. Nhưng cạnh anh còn có bố.

Mạnh Cẩn theo phản xạ gấp bức thư trong tay lại thêm một lần nữa, rồi mới đi về phía họ.

Cô ngồi xuống bên kia anh trai, dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào cánh tay cậu.

Mạnh Xuân quay mặt nhìn cô. Cô khẽ để lộ một góc lá thư, chạm vào mu bàn tay cậu.

Cậu ngay lập tức hiểu ý.

Cậu nhận lấy bức thư từ tay cô, khéo léo giấu trong lòng bàn tay.

Khi hai anh em làm việc này, bố họ – Mạnh Thường – ngồi ngay bên cạnh.

Ông vốn đang hút thuốc, nhưng khi thấy con gái đến gần, ông dập điếu thuốc đi.

Vì con gái không thích ông hút thuốc, nên ông không bao giờ làm vậy trước mặt cô.

Trong lúc ông nghiền nát điếu thuốc mới hút một nửa trong gạt tàn, hai anh em ngay trước mắt ông lại đang truyền nhau một mẩu giấy.

Thật ra, Mạnh Cẩn hoàn toàn có thể đường hoàng đưa lá thư cho anh trai.

Trong thư không hề có câu chữ nào quá giới hạn.

Nhưng cô cũng không hiểu tại sao mình lại không dám để bố biết rằng cô và anh trai đang viết thư qua lại.

Trong lòng cô thậm chí còn sợ bố hiểu lầm rằng hai anh em đang trao đổi… thư tình.

Sau đó, khi Mạnh Thường lên tầng hai, hai anh em cũng quay về phòng mình.

Vừa vào phòng, Mạnh Xuân tựa vào cánh cửa, lập tức mở bức thư ra.

Trên tờ giấy vẫn còn vết nước mắt đã khô.

Trong thư, cô viết:

“Anh à, cảm ơn anh vì những năm qua đã bảo vệ em rất nhiều. Nhưng em nhận ra rằng, có những chuyện chỉ mình em phải chịu đựng. Không sao đâu, em biết anh vẫn luôn ở sau lưng em. Nếu em không gánh vác nổi nữa, em sẽ quay lại tìm anh. Khi đó, cho em mượn bờ vai của anh nhé, để em dựa vào, lấy lại sức mạnh và đứng lên lần nữa.”

“Em luôn nhớ lời hứa của chúng ta.”

“Mộng Mộng sẽ không bao giờ rời bỏ Xuân Xuân.”

Mạnh Xuân cầm mảnh giấy mỏng, đọc đi đọc lại từng chữ cô viết, nghiền ngẫm mãi không thôi.

Hồi lâu sau, cậu mới bước tới bàn học, cẩn thận gấp bức thư lại và đặt vào cuốn sổ trong ngăn kéo.

Ở đó cũng có bức phác họa cô từng vẽ cậu ngủ gục trên bàn đêm nọ.

Những ngày sau đó, Mạnh Cẩn vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. Nhưng Mạnh Xuân cảm nhận rõ sự bất ổn trong cảm xúc của cô.

Cậu biết cô đang cố gắng gượng.

Hai tháng nay, liên tiếp bị tổn thương bởi tình bạn và tình thân, với cô mà nói, đó là cú sốc không nhỏ.

Cô không nói gì, cậu cũng không hỏi.

Cô từng nói, nếu cần, cô sẽ tự tìm đến cậu.

Thế nên, anh chờ. Chờ đến khi cô thật sự cần anh, khi cô sẵn sàng để cảm xúc bộc phát.

Thứ Hai.

Chuông báo tiết học đầu tiên vang lên, thầy giáo môn Toán bước vào lớp, câu đầu tiên ông nói là: “Các em, lấy bài tập nghỉ lễ ra để lên bàn. Tôi sẽ kiểm tra trước khi bắt đầu tiết học.”

“Không mang bài tập thì đứng lên tự giác nhé, đừng để tôi phát hiện. Nếu tôi phát hiện mà các em không nhận, chúng ta vẫn theo quy tắc cũ: đến văn phòng tôi chép phạt.”

Vừa nói, thầy vừa bước xuống bục giảng.

“Để tôi xem lần này ai lại quên bài tập nữa.”

Nghe vậy, Mạnh Cẩn bắt đầu tìm bài tập toán trong cặp.

Nhưng… cô lục tung cả cặp cũng không thấy.

Những ngày qua, bề ngoài cô có vẻ bình thường, nhưng thực ra tâm trạng hoàn toàn rối loạn, đầu óc mơ hồ.

Cô ngồi đờ ra trên ghế, cố nghĩ xem mình để bài tập ở đâu.

Thầy giáo từng bước tiến lại gần.

Một nam sinh ngồi bàn trước cũng không mang bài tập, đã chủ động đứng lên.

Thầy nhìn cậu, cười nhạt: “Lại là em, Lý Hà? Đây là lần thứ mấy rồi? Em để cả đầu ở nhà à?”

Mạnh Cẩn vẫn không nghĩ ra bài tập để đâu.

Định đứng lên thì bất ngờ, một tập bài toán xuất hiện trên bàn cô.

Ngay sau đó, Mạnh Xuân, người ngồi bên cạnh cô, đứng dậy.

Cúi xuống nhìn, cô thấy rõ tên mình trên tờ bài.

Nhưng nhìn kỹ, ở chỗ chữ “Cẩn,” có vết băng dính từng bị xé.

Nơi đó vốn dĩ viết chữ “Xuân.”

Cô ngước mặt nhìn anh.

Mạnh Xuân không nhìn lại cô, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của Mạnh Xuân và thầy giáo môn Toán giao nhau.

Thầy không ngờ Mạnh Xuân cũng có lúc quên mang bài tập, ngạc nhiên cười nói:

“Ồ, Mạnh Xuân, lần đầu tiên thấy em thế này đấy.”

Mạnh Xuân nghiêm túc nhận lỗi, giọng trầm và thành khẩn:

“Xin lỗi thầy ạ.”

Thầy liếc qua bàn của Mạnh Cẩn, nhanh chóng nhận ra chữ viết trên tập bài không phải của cô. Nhưng thầy không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô:

“Mạnh Cẩn, lần sau nhớ nhắc anh trai em mang bài tập đến lớp nhé.”

Mạnh Cẩn cúi đầu, không dám nhìn thầy, nhẹ giọng đáp:

“Dạ.”

Khi thầy đi một vòng quanh lớp và quay lại bục giảng, ông nói:

“Được rồi, mấy em không mang bài tập thì đứng cả tiết nhé. Lần tới còn quên thì đi chép phạt đấy.”

Cô nhẹ nhàng đẩy tập bài toán về phía anh trai, để nó nằm ngay giữa bàn hai người.

Hai anh em cùng chăm chú nhìn vào một tờ giấy, lắng nghe bài giảng.

Mạnh Cẩn viết lên tập của mình hai chữ “Xin lỗi”, rồi đẩy về phía cậu.

Mạnh Xuân khẽ xoa đầu cô, ra hiệu đừng xin lỗi nữa.

Nhưng cô chưa nhận ra rằng, một khó khăn khác đang chờ mình trong giờ chào cờ giữa tiết.

Hôm nay trời âm u và lạnh, không khí như ngầm báo hiệu một cơn mưa lớn sắp tới.

Hai anh em đều mặc áo khoác đến trường: Mạnh Xuân mặc áo đồng phục, còn Mạnh Cẩn tùy tiện lấy một chiếc áo ở nhà, chẳng nghĩ gì nhiều vì cho rằng bên trong cô mặc áo ngắn tay đồng phục, chắc không ai để ý.

Đến giờ chào cờ, cô buộc phải cởi áo khoác không phải đồng phục ra. Nhưng lúc này, trời đang gió lớn, chỉ mặc áo ngắn tay chắc chắn sẽ rất lạnh.

Khi xuống cầu thang, bạn cùng lớp Cao Manh thấy cô chỉ mặc áo ngắn tay liền nhíu mày:

“Mạnh Cẩn, mặc thế này em sẽ bị lạnh đấy.”

Cô cười, đáp nhẹ:

“Hết cách rồi, em quên hôm nay có lễ chào cờ nên không mang áo khoác đồng phục.”

Cao Manh liếc nhìn Mạnh Xuân đi sau họ, nhưng cậu chỉ chăm chú nhìn em gái, không nói gì cũng không hành động gì.

Cao Manh thầm nghĩ: Chuyện gì đang xảy ra giữa hai người này? Hay là… Mạnh Cẩn tỏ tình thất bại?

Bên cạnh, Ân Khoan thấp giọng hỏi Mạnh Xuân:

“Dạo này Mạnh Cẩn làm sao thế?”

Mạnh Xuân không đáp, chỉ im lặng.

Ân Khoan định hỏi thêm nhưng bị Tùy Ngộ An kéo qua một bên. Tùy Ngộ An nhíu mày, ra hiệu đừng nhiều lời.

Khi họ bước vào sân trường, Mạnh Xuân cuối cùng cũng lên tiếng, gọi khẽ:

“Mộng Mộng.”

Giọng cậu nghe nhẹ bẫng.

Mạnh Cẩn dừng lại, quay đầu.

Cao Manh liền tinh ý đi trước với Ân Khuông và Tùy Ngộ An, để lại khoảng trống cho hai anh em.

Mạnh Xuân nhìn cô, không rõ vui hay giận:

“Em không có gì muốn nói với anh sao?”

Cô ngơ ngác chớp mắt, lắc đầu, hỏi lại:

“Nói gì cơ?”

Cậu thật sự bị cô làm cho tức.

Từ nãy đến giờ, cậu vẫn chờ cô quay lại xin áo khoác đồng phục. Nhưng cô không hề quay lại.

Cô bé này, gần đây cứng cỏi đến lạ. Dù gặp chuyện cũng không chịu tìm cậu, không nói năng gì, cứ lặng lẽ gánh chịu.

Cứ như thể cô không còn cần cậu nữa. Và có lẽ, sau này cũng không cần.

“Thật sự không có gì?” Cậu hỏi lại, như cho cô thêm một cơ hội.

Mạnh Cẩn lớn lên cùng cậu từ nhỏ, cô tất nhiên hiểu ý ẩn trong câu hỏi của cậu. Nhưng cuối cùng, cô vẫn lắc đầu, khẽ nói:

“Không có.”

Cơn gió lớn làm thân hình nhỏ nhắn của cô chao đảo, như một cọng rơm mong manh sắp bị cuốn đi.

Cậu nhìn cô, bật cười vì giận, rồi bước qua cô, tay áo khẽ lướt qua cánh tay cô.

Cô đứng đó, mắt khẽ chớp, thầm nhủ với bản thân:

Mạnh Cẩn, mày phải nhớ điều này.”

Cô luôn đãng trí, hay quên, trước đây lúc nào cũng có cậu giúp mình dọn dẹp hậu quả.

Nhưng giờ cô không muốn tiếp tục như vậy nữa.

Vậy nên, việc không xin áo đồng phục từ anh trai, đối với Mạnh Cẩn không phải là cách để bản thân chịu khổ mà là nhằm khắc ghi để sửa đổi trong lần sau.

Cũng giống như việc cô không tìm cậu giúp khi quên bài tập Toán sáng nay, mà chọn cách chấp nhận đứng phạt để tự mình rút kinh nghiệm.

Lúc này, bị gió lạnh thổi đến run rẩy, cô hít một hơi thật sâu, xoay người bước đi.

Ngay giây tiếp theo, một chiếc áo khoác đồng phục bay thẳng đến, phủ lên đầu cô như một chiếc khăn trùm.

Hương thơm của bột giặt quen thuộc tức thì xộc vào mũi cô, thứ hương cô biết rõ, vì quần áo cô giặt ở nhà cũng có mùi này.

Mạnh Xuân quay lại, đứng cách cô hai, ba mét, giọng bình tĩnh nhưng mang chút áp lực:

“Mặc vào.”

Cô nắm lấy áo khoác, từ từ kéo nó xuống khỏi đầu.

Từng phần khuôn mặt cô dần hiện ra: đôi mắt đỏ hoe, sống mũi cao thẳng, và đôi môi đang bị hàm răng cắn nhẹ.

Ánh mắt mờ mịt, Mạnh Cẩn ngẩng đầu nhìn anh trai, đôi mắt ngấn lệ nhưng cố kiềm chế.

Mạnh Xuân lại nói, giọng dứt khoát:

“Mặc vào.”

Cô cúi đầu, nhón chân, giọng nghẹn ngào, lí nhí nói:

“Xin lỗi anh.”

Dường như cậu thở dài một hơi, bước lại gần. Trong tầm mắt cô, những mũi giày của cậu hiện lên, đối diện với đôi giày của cô.

Cậu mở áo khoác ra, khoác lên người cô, rồi cúi người kéo khóa áo giúp cô, nhẹ nhàng như đang làm một việc vốn dĩ thuộc về cậu.

Chiếc áo khoác rộng quá cỡ khiến cô trông như mặc một chiếc váy ngắn, che gần hết đôi chân mảnh.

“Đây không phải tự phạt mình,” cậu trầm giọng, “mà là phạt anh.”

Cô khịt mũi, ra sức chớp mắt để ngăn nước mắt rơi, nhưng cảm giác nghẹn ngào trong ngực vẫn chẳng vơi đi chút nào.

“Đừng làm thế nữa,” cậu cúi xuống nhìn cô, giọng nói dịu dàng nhưng đầy kiên định. “Anh trai sinh ra là để em cần đến.”

Câu nói ấy, với Mạnh Cẩn, vừa ngọt ngào, vừa xót xa.

Buổi chiều, tiết học thứ ba, trời bắt đầu đổ mưa, và không phải mưa nhẹ, mà là cơn mưa lớn kèm theo gió giật mạnh.

Cả phòng học, những tờ giấy bay tứ tung khi cửa sổ mở, khiến các bạn học phải vội vàng đứng dậy đóng cửa.

Ánh sáng trong lớp vẫn mờ mịt dù đèn đã bật suốt cả ngày.

Lúc sáng ra khỏi nhà, Mạnh Xuân mang theo một chiếc ô, vốn chỉ để phòng ngừa. Nhưng giờ đây, rõ ràng họ sẽ cần đến nó khi tan học.

Khi chuông tan học vang lên, mưa vẫn không ngớt, nước trên mặt đường đã ngập đến mắt cá chân.

Hai anh em vốn đạp xe đến trường, giờ chẳng còn cách nào khác ngoài việc gửi xe lại và đi bộ ra trạm xe buýt.

Trước khi bước xuống cầu thang, cậu đưa chiếc ô cho cô, rồi ngồi xổm để xắn quần lên. Sau đó, cậu đeo ba lô lên ngực, cúi người, đưa tay ra sau ra hiệu:

“Lên đi.”

Cô không dám từ chối nữa, ngoan ngoãn trèo lên lưng cậu, cầm ô che cho cả hai.

Cậu cõng cô, lội nước từng bước một đến trạm xe buýt, giữ cho cô không phải chạm chân vào nước mưa.

Lên xe, cô nhận ra lớp cơ tay của cậu nổi rõ lên khi anh giữ tay cầm, như thể từng đường gân xanh hiện ra dưới làn da rám nắng.

Cô nhìn chằm chằm một lúc, rồi tò mò đưa tay chạm nhẹ vào.

Cảm giác mát lạnh từ ngón tay cô khiến anh hơi run, nhưng không nói gì. Khi nhìn xuống, cô đã rút tay lại, chỉ còn lại dư âm thoảng qua.

Gần đến nhà, họ bước xuống xe buýt dưới cơn mưa vẫn xối xả.

Lần này, cô không để cậu cõng, chỉ kéo tay cậu và nói:

“Cùng đi đi, anh.”

Cậu không phản đối, chỉ cầm ô che cho cô, còn bản thân im lặng bước bên cạnh.

“Xin lỗi anh, mấy ngày qua em khiến anh lo lắng.”

Cậu nghiêng ô về phía cô nhiều hơn, nhưng vẫn chẳng đáp lời.

Đột nhiên, cô dừng lại, cúi đầu nói nhỏ, giọng run rẩy trong tiếng mưa:

“Em đã nghĩ mình có thể chịu đựng… Nhưng hóa ra không thể.”

Cô bắt đầu thổ lộ tất cả những nỗi đau dồn nén, từng lời đẫm nước mắt.

“Anh,” cô ngẩng lên nhìn cậu, nức nở, “em không thể gắng gượng nữa.”

Không đợi cô nói hết, cậu kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy, tay xoa dịu lưng cô.

Cô úp mặt vào ngực cậu, khóc nấc lên như một đứa trẻ, để mặc tiếng mưa che giấu những tiếng nức nở đau đớn.

“Anh ở đây,” giọng anh thì thầm, từng lời đầy vỗ về. “Anh luôn ở đây.”

Anh không chỉ cho mượn bờ vai. Anh trao trọn cả cuộc đời mình, sẵn sàng bảo vệ cô khỏi mọi tổn thương.

Đôi lời editor: Đừng ghét Mạnh Cẩn, cô ấy đang trên chặng hành trình trưởng thành từng bước, ai cũng có khó khăn của riêng mình, nhưng cô ấy may mắn vì có Mạnh Xuân làm chỗ dựa, sẵn sàng giúp cô chắn gió mưa vượt qua giông bão.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi