MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Bạn Mộng 43

Tối hôm đó, Mạnh Xuân mất ngủ. Không biết là do trong lòng mang tâm sự hay vì lạ giường mà không thể chợp mắt.

Khoảng ba giờ sáng, cậu mới liu thiu được một lúc.

Khi đã chìm vào giấc ngủ, cậu bắt đầu mơ.

Trong giấc mơ, Mạnh Xuân mất Mạnh Cẩn, tìm mãi không thấy cô. Cậu lo lắng gọi tên cô, nhưng giấc mơ bỗng thay đổi, cậu nhận ra mình đang ôm Mạnh Cẩn, cơ thể hai người gần như dính sát vào nhau, gần như trở thành một thể.

Mạnh Xuân rõ ràng cảm nhận thấy cơ thể mình không ổn, cậu cố gắng giữ lý trí, muốn kéo cô ra, nhưng cô không chỉ không buông ra mà còn ôm cậu chặt hơn.

“Mộng Mộng…” Mạnh Chân suýt bị dục vọng lấn át lý trí.

Mạnh Cẩn nức nở gọi cậu: “Anh, anh trai…”

Giọng cô mềm mại, ngọt ngào khiến cơ thể cậu run lên.

Sau đó, Mạnh Xuân bịt kín miệng cô.

Khi trời sáng, Ân Khoan nửa tỉnh nửa mơ mở mắt, nghe thấy Mạnh Xuân liên tục gọi “Mộng Mộng.”

Ân Khoan vừa ngồi dậy, một bạn cùng phòng cũng ngẩng đầu lên, khẽ hỏi Âm Khoan: “Khoan ca, mày cũng nghe thấy à?”

Ân Khoan kêu lên một tiếng “À,” không hề ngạc nhiên, thậm chí còn cảm thấy bình thường, nói: “Trong lòng Mạnh Xuân chỉ có Mạnh Cẩn, mơ cũng gọi tên em gái.”

Cậu bạn kia cười, nói: “Đúng vậy.”

“Tao biết mấy bạn trong lớp muốn làm quen với Mạnh Cẩn, nhưng đều bị Mạnh Xuân từ chối.”

Ân Khoan nhắm mắt lại, lười biếng lẩm bẩm: “Ai mà không biết thắng đó là đứa cuồng em gái chứ.”

Một lúc sau, Ân Khoan bò dậy, thấp giọng nói: “Mẹ kiếp, đi xem bình minh thôi.”

“Mày đi không?” Ân Khoan hỏi cậu bạn tỉnh táo.

Cậu bạn cười, ngồi dậy mặc đồ: “Đi.”

Ngay sau đó, một bạn khác cũng bò dậy: “Đợi tao chút, cùng đi.”

Vậy là, ngoài Mạnh Xuân, ba người còn lại trong phòng đều đi xem bình minh.

Khi họ ra ngoài, trong sân đã có khá nhiều bạn học.

Mạnh Cẩn và Cao Manh cũng có mặt.

Cậu bạn đi cùng Ân Khoan vừa thấy Mạnh Cẩn liền bật cười, lập tức kể về việc Mạnh Xuân nói mơ gọi tên Mạnh Cẩn: “Ê, Mạnh Cẩn, anh cậu mới gọi tên cậu trong lúc mơ đấy.”

Mạnh Cẩn ngạc nhiên: “Hả? Gọi tôi á?”

“Đúng vậy,” cậu bạn cười nói: “Cứ gọi ‘Mộng Mộng’ mãi…”

Đang nói, một bàn tay từ phía sau vỗ lên đầu cậu bạn.

Cậu bạn quay lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Xuân, lập tức im bặt, không dám nói thêm gì.

Mạnh Cẩn thì tò mò, cô nghiêng đầu lại gần Mạnh Xuân, hỏi: “Anh, anh mơ thấy gì vậy?”

Mạnh Xuân nhớ lại cảnh trong giấc mơ, tai cậu bỗng nhiên nóng ran.

Cậu ậm ừ trả lời một cách mơ hồ: “Mơ thấy em bị người ta bắt nạt.”

Mạnh Cẩn hiểu chữ “bắt nạt” theo nghĩa đen, cũng không nghĩ gì thêm, chỉ gật đầu hiểu.

Chiều hôm sau, Dương Kỳ Tiến dẫn cả lớp xuống núi.

Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân trở về nhà vào buổi tối.

Khi về đến nhà, vừa lúc gặp được Mạnh Thường ở nhà, Mạnh Cẩn liền nói cho bố mình về dự định của cô.

Cô nói mình muốn đi du học sau khi kết thúc kỳ thi đại học, đến thành phố nơi mẹ cô đang sống để học đại học.

Mạnh Thường không biết con gái đã biết chuyện về Thi Tư hay chỉ đơn giản là muốn đi du học và có thể dành nhiều thời gian hơn bên mẹ.

Ông không hỏi thêm gì, chỉ nói là được.

Sau đó, ông bắt đầu chuẩn bị các thủ tục để con gái đi du học.

Thời gian tiếp theo, Mạnh Cẩn ngoài việc chuẩn bị cho kỳ thi đại học, còn phải luyện thi IELTS.

Vào một buổi tối gần kỳ thi đại học, Mạnh Cẩn đang làm bài thi văn, gặp phải một chữ không biết.

Cô lười tra từ điển, liền đẩy bài thi về phía anh trai, hỏi Mạnh Xuân: “Anh, chữ này đọc thế nào?”

Mạnh Xuân cúi mắt nhìn nơi Mạnh Cẩn chỉ bằng đầu bút, đó là một chữ rất phức tạp, “鄳” (Mạnh).

Mạnh Xuân cũng không nhận ra.

Cậu lấy từ điển và nói với Mạnh Cẩn: “Để anh tra.”

Một lúc sau, Mạnh Xuân tra được chữ này theo bộ thủ

“鄳,” đọc là “méng.”

Cậu nói với Mạnh Cẩn: “Đọc là méng, thanh thứ hai.”

Mạnh Cẩn cúi xuống đánh dấu pinyin cho chữ đó.

Còn Mạnh Xuân thì lật từ điển, nhìn thấy họ “孟” (Mạnh).

Cậu dùng bút khoanh tròn chữ “孟” đó.

Sau đó lại tìm thấy chữ “槿” (Cẩn), cũng khoanh tròn.

Mạnh, Cẩn.

Hai chữ này chính là tất cả bí mật của cậu.

Cô là niềm mơ tưởng mà anh đã mong muốn suốt thời gian tuổi trẻ.

Vài ngày sau, kỳ thi đại học năm 2008 đã đến đúng hẹn.

Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân thi ở hai phòng khác nhau, hai anh em đã hẹn gặp nhau ở phía bên phải bồn hoa trước tòa nhà giảng đường sau khi thi xong.

Trong hai ngày thi, Thẩm Thành liên tục mưa.

Mạnh Thường những ngày này không đi làm, ông cầm ô đứng đợi trước cổng trường Trung học Thẩm.

Bỏ qua danh tiếng là đạo diễn, ông chỉ là một người bố bình thường, đến để đồng hành cùng con cái trong kỳ thi đại học, đến để đón con về nhà.

Ngày 8 tháng 6, lúc 5 giờ 30 chiều.

Kỳ thi tiếng Anh kết thúc.

Tiếng hoan hô vui mừng vang lên trong tòa nhà giảng đường.

“Cuối cùng cũng xong rồi!!!”

“Tôi tốt nghiệp rồi! Không phải làm những bài toán khó chịu nữa!”

“Á á á á á! Giải thoát rồi!!!”

Mạnh Cẩn lại không có cảm giác gì đặc biệt, thậm chí có chút muốn níu giữ những ngày tháng cấp ba sắp trôi qua.

Cô rất muốn thời gian dừng lại, dừng lại ở đây, đừng tiếp tục trôi đi nữa.

Vậy là, cô và anh trai sẽ không phải xa nhau, thần chết sẽ không đến gần mẹ nữa.

Và người nắm tay cô lúc ấy là anh trai.

Ngay khi Mạnh Cẩn quay lại, Mạnh Xuân đã ôm chặt cô vào lòng.

Mạnh Xuân không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, chỉ ôm lấy cô, hai anh em không nói gì. Họ im lặng trong đám đông, chỉ có nhịp tim thay lời nói, trao gửi những cảm xúc chưa kịp thổ lộ.

Mạnh Cẩn chớp mắt, cố gắng nuốt nước mắt lại.

Một lúc lâu sau, Mạnh Xuân mới buông cô ra.

Cậu lại nắm tay cô, cùng nhau rời khỏi tòa nhà giảng đường.

Bầu trời sau cơn mưa sáng sủa, hoàng hôn rực rỡ.

Mạnh Cẩn hít một hơi không khí vẫn còn hơi đất, cùng anh trai rời khỏi trường.

Mạnh Thường lái xe đưa họ về nhà, tối đó cả ba người ăn mừng Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân tốt nghiệp trung học.

Ăn cơm xong không lâu, Mạnh Cẩn nhận được điện thoại của mẹ.

Cô nói chuyện bình thường với mẹ, cả hai không ai nhắc đến tình trạng bệnh tật của Thi Tư.

Thật ra, Thi Tư muốn nói cho Mạnh Cẩn sự thật, nhưng cuối cùng bà vẫn không thể thổ lộ với con gái.

Cuộc điện thoại kết thúc như thế.

Mạnh Cẩn đã thi IELTS xong, lúc này chỉ còn thiếu một chút thủ tục cần hoàn tất để ra nước ngoài, vì vậy cô cần thêm một chút thời gian trước khi lên đường.

Cuối cùng Mạnh Cẩn quyết định sẽ đi sau sinh nhật.

Cô sẽ đón sinh nhật tuổi 18 cùng anh trai.

Trước khi sinh nhật đến, Mạnh Xuân đã nhận được thông báo trúng tuyển.

Cậu được nhận vào khoa Đạo diễn của Học viện Hý kịch Trung ương.

Những người bạn khác của Mạnh Cẩn cũng lần lượt nhận được thông báo trúng tuyển.

Cao Manh được nhận vào khoa Biểu diễn Vũ đạo của Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, Ân Khoan như ý muốn vào Đại học Bắc Kinh.

Tương tự Mạnh Cẩn, Tùy Ngộ An cũng chuẩn bị đi du học.

Thi Tư luôn theo sát kết quả thi của Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân, khi biết Mạnh Xuân vào khoa Đạo diễn, bà hỏi Mạnh Cẩn đã đậu trường nào, Mạnh Cẩn mới nói cho mẹ biết, cô không đăng ký nguyện vọng mà sẽ đi du học.

Thi Tư im lặng lâu rồi mới lên tiếng.

Mạnh Cẩn nói: “Con biết tình trạng sức khỏe của mẹ, con sẽ qua thăm mẹ.”

Thi Tư không nói được gì, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài.

Bà giấu con gái về bệnh tình, không muốn con vì bà mà ảnh hưởng đến kỳ thi và việc chọn nguyện vọng.

Nhưng cuối cùng bà vẫn làm hỏng mọi chuyện.

Mạnh Cẩn cố gắng kiềm chế nước mắt, an ủi mẹ qua điện thoại: “Mẹ đừng khóc nữa, mẹ đợi con thêm mười mấy ngày nữa, con sẽ lên đường sau sinh nhật, mẹ đợi con nhé.”

Mẹ cô nghẹn ngào đáp: “Được…”

Buổi tiệc sinh nhật năm nay, Mạnh Cẩn đã mời nhiều bạn bè tham gia, ngoài những người bạn thân thiết như Cao Manh, Ân Khoan, và Tùy Ngộ An, còn có khoảng bảy tám người bạn khác, tổng cộng hơn mười người.

Mạnh Cẩn chọn tổ chức tiệc tại tứ hợp viện, nơi đây chứa đầy những kỷ niệm không thể nào quên của cô và anh trai.

Cô còn yêu cầu mang đàn piano và trống về sân để tạo không gian cho buổi tiệc.

Trước khi thổi nến và ước nguyện, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân cùng nhau biểu diễn một bản nhạc, bài “Mùa hè của Kikujiro”, đây là bài họ đã luyện tập cùng nhau.

Đây là lần đầu tiên họ biểu diễn chính thức cùng nhau.

Âm thanh từ đàn piano và trống tạo nên một giai điệu vui tươi, sống động.

Mạnh Cẩn chơi đàn piano, nhớ lại những ngày tháng thơ ấu không lo âu.

Cô nhớ lại những lần chơi súng nước với anh trai, những lần hai anh em trốn đi ăn KFC nhưng lại bị lạc, chơi trò “gia đình” với anh trai, những lúc cùng nhau học đàn, viết thư pháp, vẽ tranh…

Những ký ức ngập tràn trong đầu cô, và cô nhận ra, cô và anh trai đã bên nhau suốt mười hai năm dài, gần như chiếm hai phần ba cuộc đời cô.

Khi bản nhạc kết thúc, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân cùng nhau đến bàn, nhắm mắt lại và ước nguyện trong tiếng hát “Chúc mừng sinh nhật”. Sau đó, họ đồng loạt mở mắt và cùng thổi tắt nến.

Mạnh Cẩn ước nguyện rằng gia đình sẽ luôn khỏe mạnh và bình an.

Trước khi uống rượu, Mạnh Cẩn hỏi Mạnh Xuân: “Anh, hôm nay em có thể uống không?”

Mạnh Xuân gật đầu, đồng ý cho cô uống.

Và thế là cô không thể dừng lại.

Mạnh Cẩn không uống rượu giỏi, chỉ một vài ly thôi là cô đã say.

Mạnh Xuân không ngăn cản cô, để cô tự do.

Có người mời rượu cô, nhưng cậu cũng không thay cô uống.Cậu yên lặng ngồi cạnh cô, lặng lẽ uống nhiều rượu.

Mạnh Cẩn luôn chú ý đến bàn tay cầm ly rượu của cậu.

Đây là bàn tay đã luôn nắm lấy cô, kéo cô, dẫn dắt cô từ khi còn nhỏ.

Trong sân, tiếng dế kêu và tiếng ve sầu râm ran trên cành cây.

Mọi người uống rượu đến mức say mèm, cười nói lộn xộn, âm thanh không rõ ràng.

Mạnh Cẩn nhìn tay cậu, muốn đưa tay ra nắm lấy cậu. Cô từ từ đưa tay ra, khi ngón tay vừa chạm vào mu bàn tay cậu, lại đột ngột dừng lại.

Mạnh Xuân nhìn tay cô, trong lòng mong mỏi cô sẽ nắm lấy tay cậu.

Nhưng cuối cùng, Mạnh Cẩn chỉ im lặng rút tay lại.

Sau đó, Mạnh Xuân đứng dậy và vào trong nhà.

Cậu kiềm chế cảm xúc của mình, đi vào phòng tắm để rửa mặt và bình tĩnh lại.

Cậu sợ rằng nếu ngồi bên cô thêm nữa, cậu sẽ nói những lời quá đáng hoặc thậm chí làm điều gì đó không đúng.

Mạnh Cẩn ngồi lại, rót thêm một ly bia, uống cạn.

Trong đầu cô vang lên một giọng nói thúc giục: “Hãy nói ra tình cảm của mình với anh, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa.”

Nhưng một giọng khác lại ngăn cản cô: “Đừng vội, uống say dễ làm chuyện hối hận. Hãy đợi khi tỉnh táo, rồi suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định có nói cho anh biết mình thích anh hay không.”

Một lúc sau, Mạnh Cẩn loạng choạng đứng dậy, đi về phía nhà tắm.

Cô nghĩ mình cần rửa mặt để tỉnh táo lại.

Khi cô đến cửa phòng tắm, Mạnh Xuân vừa tắt đèn và mở cửa bước ra.

Cả hai va phải nhau.

Mạnh Cẩn ngẩng đầu lên nhìn cậu, và ngay khi nhìn thấy anh trai, cảm xúc bất chợt trào dâng.

Cô chu miệng, rồi ôm chầm lấy eo cậu.

Mạnh Cẩn ôm cậu giống như khi cô mới sáu tuổi, vì mẹ phải đi Hải Thành mà cô không muốn xa anh.

Cô nhắm mắt, vùi mặt vào ngực cậu và nghẹn ngào nói: “Anh, em không muốn xa anh.”

Mạnh Xuân không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô và lùi lại.

Cậu kéo cô vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại.

Ngoài trời, tiếng ve kêu inh ỏi và tiếng bạn bè vẫn huyên náo ầm ĩ, nhưng trong phòng tắm lại yên tĩnh,

Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân ôm chặt lấy nhau.

Không biết do rượu hay bởi vì dục vọng, hay là vì cậu thật sự, thật sự quá yêu cô, quá không nỡ để cô đi.

Mạnh Xuân trong bóng tối và dưới ảnh hưởng của rượu, đã làm một điều không thể tha thứ.

Cậu cúi đầu tìm môi cô và hôn lên đôi môi cậu hàng mong ước.

Cậu cuối cùng vẫn có hành vi vượt quá giới hạn với cô.

Ngay khi cậu ấp ủ cô trong vòng tay mềm mại, Mạnh Cẩn bất ngờ mở to mắt.

Cùng lúc đó, cô cũng nín thở.

Không gian hẹp và giới hạn khiến tất cả các giác quan trở nên mạnh mẽ hơn.

Tiếng ồn ào của bạn bè trong sân dần dần trở nên xa xăm, mơ hồ, nhưng nhịp đập trong lồng ngực lại càng lúc càng rõ ràng và lớn hơn.

Những nhịp đập dồn dập làm cô thiếu oxy.

Mạnh Cẩn không chớp mắt, khóe mắt cô có giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống.

Cô siết chặt cánh tay, hai tay mạnh mẽ ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của cậu.

Đối với Mạnh Xuân, đây chính là sự đáp lại.

Đây là sự đáp lại mà cô dành cho cậu.

Là sự đáp lại rằng cô cũng thích cậu.

Một lúc sau, Mạnh Cẩn nghe thấy tiếng anh trai mình: “Anh sẽ đến tìm em.”

Mạnh Xuân lại ôm chặt cô, giọng khàn khàn đầy sự dịu dàng, thì thầm bên tai cô: “Anh sẽ dùng cách của anh để dù chúng ta không gặp nhau thì em cũng sẽ nhìn thấy anh nhiều nhất có thể.”

Mạnh Cẩn không quá quan tâm đến câu nói của cậu, giờ này cô cũng không hiểu ý nghĩa của câu đó.

Cô say rượu, suy nghĩ rời rạc, nghẹn ngào trong vòng tay cậu, bắt đầu nói lung tung: “Anh, em muốn xem tuyết.”

“Được, anh sẽ đưa em đi xem tuyết.” Mạnh Xuân luôn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Mạnh Xuân đẩy chiếc xe đạp mà cậu đã chở Mạnh Cẩn đến dưới chân tường trong sân.

Ân Khoan thấy vậy, say khướt hỏi Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn: “Hai người đi đâu vậy?”

“Không phải là định trốn đi đâu đấy chứ? Các bạn ở lại nhà, thế có hợp lý không? Hả, hợp lý không?”

Mạnh Cẩn bị câu nói của cậu ta làm cho bật cười, cô vừa cười vừa nói: “Tôi không nói cho cậu biết anh trai tôi sẽ đưa tôi đi đâu đâu! Cứ coi như là tôi và anh trai tôi bỏ trốn đi.”

Sau đó cô và Mạnh Xuân rời đi.

Mạnh Xuân chở Mạnh Cẩn chạy như điên trong đêm hè.

Chỉ có gió biết, cậu sẽ đưa cô đi đâu.

Cuối cùng, Mạnh Xuân đưa Mạnh Cẩn đến một cây hoàng hoa trong công viên Tân Hải.

Vào tháng sáu, tháng bảy, hoa hoàng hoa đang nở thơm ngát.

Cậu dựng xe đạp, để Mạnh Cẩn đứng dưới cây chờ cậu.

Rồi Mạnh Xuân nhanh chóng trèo lên cây.

Một lúc sau, cậu nhìn xuống từ trên cây, gọi Mạnh Cẩn: “Mộng Mộng, nhìn đi, tuyết sắp đến rồi.”

Mạnh Cẩn ngẩng đầu lên, chỉ thấy cành lá cây hoàng hoa rung rinh, những bông hoa thơm ngát rơi xuống như tuyết rơi.

Những bông hoa nhẹ nhàng rơi xuống, như những bông tuyết bay bay.

Cô lập tức vui vẻ cười lớn, xoay vòng tại chỗ và đưa tay ra đón lấy “tuyết hoàng hoa”.

“Tuyết rơi rồi! Tuyết rơi rồi!” Mạnh Cẩn vẫn còn say, vui sướng nói: “Là tuyết thơm lắm!”

Cô nhìn anh trai mình đang trèo trên cây, mắt cô sáng ngời: “Anh, thật sự là tuyết đấy!”

Khi Mạnh Cẩn nhìn đủ tuyết, Mạnh Xuân mới xuống.

Cậu cúi người vỗ nhẹ vào quần bị dính bụi cây, rồi đứng thẳng lên, cô đưa ngón tay cầm một bông hoa hoàng hoa nhỏ đưa lên gần miệng cậu.

“Nếm thử đi.” Mạnh Cẩn cười nhẹ.

Mạnh Xuân mở miệng ăn vào.

Là một vị ngọt ngào nhưng cũng hơi chua.

“Ngon không?” Mạnh Cẩn hỏi.

Mạnh Xuân đáp: “Em thử xem.”

Mạnh Cẩn vừa định cúi xuống nhặt những bông hoa hoàng hoa trên đất, Mạnh Xuân đột nhiên nắm lấy tay cô.

Mạnh Cẩn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.

Ngay sau đó, cậu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, lại một lần nữa đặt môi lên môi cô.

Mạnh Cẩn một lần nữa quên cả thở.

Cô ngơ ngác nhìn cậu, đầu óc trống rỗng.

“Anh…”

“Mộng Mộng,” Mạnh Xuân hôn xong cô, nhẹ nhàng lau khóe môi cô bằng ngón tay, mắt cậu dịu xuống, giọng nói trầm thấp, cậu nghiêm túc từng câu từng chữ nói với cô: “Anh thích em, không phải loại thích như anh trai đối với em.”

“Em hiểu không?”
Tác giả có lời muốn nói:

Tuyết hoàng hoa!!! Cuối cùng tôi cũng viết đến đoạn này rồi!!!

Những độc giả đã đọc hệ liệt “Xuân Hạ Thu Đông” có thể sẽ nhớ đến tên của hai đứa con của Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân sau này.

Con gái của họ tên là Mạnh Đào, biệt danh là Tiểu Anh Đào.

Con trai của họ tên là Mạnh Hoài, biệt danh là Tiểu Nho.

Tên của con gái được lấy từ việc anh trai đã tặng Mạnh Cẩn một quả đào vào đêm Giáng Sinh, còn tên con trai được lấy từ tuyết hoàng hoa này.

Biệt danh của con gái và con trai đã được nhắc đến trong chương đầu của bài viết, Mạnh Cẩn trong tay có hai viên kẹo, một viên vị anh đào, một viên vị nho.

Lời của editor: Cuối cùng cũng tỏ tình rồi TT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi