MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 58

Mộng Xuân 3: Ghét thật, đêm nay không cho anh ngủ với em

Mạnh Xuân đang học lái xe nhưng chưa thi đậu, vì vậy lần này cậu nhờ chú Trần lái xe đưa đến.

Hai anh em ngồi ở ghế sau, tay luôn đan chặt vào nhau.

Xe đi được một lúc, Mạnh Xuân đang cười kể với Mạnh Cẩn rằng bố mẹ đang ở nhà đã chuẩn bị bữa tối. Mạnh Cẩn quay mặt nhìn cậu, thấy cái lúm đồng tiền bên má phải của cậu, cô liền quay đầu hôn nhẹ vào má cậu.

Nụ hôn của cô vừa vặn đặt lên chiếc lúm đồng tiền.

Mạnh Xuân không ngờ cô sẽ hôn mình đột ngột như vậy, lại còn ở trong xe có tài xế, cậu hơi ngạc nhiên một chút.

Ngay sau đó, cậu siết chặt tay cô.

Mạnh Xuân nhếch môi cười, cố kìm nén sự thôi thúc muốn hôn cô sâu hơn, dùng đầu ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay trắng mịn của cô.

Chú Trần chỉ coi như không thấy cảnh vừa rồi.

Đến nhà, Mạnh Cẩn theo Mạnh Xuân xuống xe.

Cô nhìn thấy trong sân có thêm vài cây hoa dâm bụt.

Mạnh Cẩn ngạc nhiên bước lại gần, rồi quay đầu nhìn Mạnh Xuân.

“Đây là…” Cô chỉ tay vào cây hoa dâm bụt trước mặt, ngập ngừng hỏi.

“Là anh trồng đấy,” Mạnh Xuân đáp, “Mùa hè năm nay chúng sẽ nở.”

Mạnh Cẩn chớp mắt vài cái rồi chủ động nắm lấy tay cậu.

Mạnh Xuân nắm tay cô dẫn vào nhà.

Khi Mạnh Cẩn vừa vào, Mạnh Thường và Thi Tư lập tức chạy đến đón họ.

“Mộng Mộng, có mệt không con?” Thi Tư nhìn cô, ánh mắt không giấu được sự lo lắng, “Gầy quá, không ăn uống đầy đủ à?”

“Mẹ tự tay nấu một bàn đồ ăn con thích, chỉ đợi con về.” Mạnh Thường nói: “Nào, nào, rửa tay rồi vào ăn cơm thôi.”

Bố mẹ nhiệt tình mời cô ngồi xuống, chăm sóc từng chút một.

Mạnh Xuân xách vali lên tầng ba, giúp Mạnh Cẩn cất hành lý.

Còn Mạnh Cẩn thì bị bố mẹ vây quanh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô cười tươi nói: “Con vẫn ổn, đừng lo lắng nữa, chẳng phải con đang ngồi đây với mọi người sao?”

“Mẹ thế nào rồi?” Mạnh Cẩn hỏi.

Mỗi lần gọi điện về nhà, bố mẹ và anh trai cô luôn bảo mọi chuyện đều ổn.

Nhưng cô không biết là họ thật sự ổn, hay chỉ không muốn cô lo lắng mà nói dối.

Thi Tư cười đáp: “Có gì đâu, vẫn khỏe, bố con còn nói sẽ dẫn mẹ đi du lịch nữa.”

“Còn sức khỏe thì sao? Có đi kiểm tra không? Bác sĩ nói gì ạ?” Mạnh Cẩm lo lắng hỏi.

“Không có vấn đề gì lớn, nhớ đi kiểm tra định kỳ là được,” Mạnh Thường trả lời.

Mạnh Cẩn gật đầu, miệng cười nhẹ: “Vậy là tốt rồi.”

Khi Mạnh Xuân xuống dưới, cả gia đình cùng nhau đi tới bàn ăn và ngồi xuống dùng bữa đoàn viên.

Sau bữa cơm, Thi Tư uống thuốc rồi tiếp tục trò chuyện với Mạnh Cẩn, cho đến khi Mạnh Thường thúc giục mẹ đi ngủ, Thi Tư mới miễn cưỡng theo Mạnh Thường lên tầng nghỉ ngơi.

Sau khi bố mẹ đi, chỉ còn lại Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn trong phòng khách.

Mạnh Cẩn chủ động lại gần Mạnh Xuân, khi cậu đang bấm điện thoại, cô cúi người chui vào lòng cậu qua cánh tay, rồi co chân ngồi lên đùi cậu. Cô vòng tay qua cổ cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Mạnh Xuân giơ màn hình điện thoại lên trước mặt cô, cười dịu dàng: “Đang bàn với Ân Khoan chuyện ăn tối.”

“Hả?” Mạnh Cẩn nghi ngờ: “Không phải cậu ấy ở Bắc Kinh sao? Kỳ nghỉ này bảo không về mà, rảnh lại rồi hả anh?”

“Chắc là cuối tuần này rồi,” Mạnh Xuân nói, “Nó và Cao Manh định về vào tối thứ Sáu, thứ Bảy sẽ gặp em một lần, ăn tối chung.”

Mạnh Cẩn bất ngờ, tò mò hỏi: “Họ… ở bên nhau rồi phải không?”

“Mhm.” Mạnh Xuân đáp.

“Chắc là Ân Khoan đã nói rõ ràng rồi phải không?” Mạnh Cẩn lại hỏi.

Mạnh Xuân đã sắp xếp địa điểm và thời gian cho bữa ăn, cậu bỏ điện thoại sang một bên, dùng tay vòng qua eo nhỏ của Mạnh Cẩn, gần như chạm vào mũi cô, cười mỉm hỏi: “Em tò mò chuyện của người khác thế à?”

Mạnh Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, tinh nghịch cọ nhẹ vào mũi cậu, giọng mềm mại khẽ nói: “Em tò mò về anh.”

“Tò mò về anh cái gì?” Mạnh Xuân nhướng mày.

“Tò mò… anh trai em nhớ em bao nhiêu,” cô nói xong, môi nhẹ chạm vào môi cậu, rồi nhanh chóng rời đi.

“Muốn biết không?” Mạnh Xuân hỏi, giọng trầm xuống.

Mạnh Cẩn gật đầu, “Mhm…”

Mạnh Xuân không để Mạnh Cẩn dứt lời, cậu đã bất ngờ hôn xuống, và nụ hôn của cậu dường như nhấn chìm mọi lời nói của cô.

Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng hôn nhau của họ vang lên rõ ràng, như càng thêm phần rõ nét trong không gian tĩnh lặng.

“Anh…” Mạnh Cẩn xấu hổ gọi cậu, giọng cô mềm nhũn: “Anh… chúng ta lên lầu đi…”

Cô lo lắng nói tiếp: “Em sợ bố mẹ sẽ thấy.”

“Không sao đâu.” Cậu ôm chặt cô, ngồi vững vàng, không hề dịch chuyển.

Chỉ một chút sau, khi Mạnh Xuân lại hôn Mạnh Cẩn, tiếng bước chân từ tầng trên bỗng vang lên.

Mạnh Cẩn giật mình, lập tức đẩy cậu ra.

Cô nhanh chóng ngồi sát ra một bên, cố tình kéo khoảng cách với cậu, như thể muốn tránh mọi sự nghi ngờ.

Mạnh Xuân thì cực kỳ bình tĩnh, vắt chéo chân, không chút biểu cảm nào, che đi dấu vết mà cô để lại trên cơ thể cậu.

Mạnh Thường bước xuống cầu thang, vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, Mạnh Cẩn lập tức đứng phắt dậy.

Quá bất ngờ đến Mạnh Thường cũng giật mình.

“Con… con mệt rồi, đi tắm rồi ngủ đây, chúc bố ngủ ngon.” Mạnh Cẩn cố gắng giả vờ bình tĩnh, nói xong vội vàng chạy lên lầu.

“Đứa trẻ này, sao mà vội vàng thế?” Mạnh Thường cầm ly nước, khi đi lên lầu thì nói với Mạnh Xuân: “Con cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

“Vâng,” Mạnh Xuân đáp, rồi nói thêm: “Chúc bố ngủ ngon.”

Sau khi Mạnh Thường đi, Mạnh xuân quay trở lại tầng ba.

Không biết vì kích động vừa rồi, Mạnh Cẩn từ nãy đến giờ vẫn chưa đến tìm cậu nữa, chỉ nhắn cho cậu một tin chúc ngủ ngon qua điện thoại.

Mạnh Xuân bật cười, cái cô ngốc này, chẳng lẽ vẫn không nhận ra rằng bố và dì Thi từ lâu đã biết họ ở bên nhau rồi sao?

Mạnh Cẩn nằm trên giường đến giữa đêm vẫn chưa ngủ được.

Cô vừa lo sợ bố mẹ biết chuyện giữa cô và cậu, vừa tự trách bản thân đã để lãng phí thời gian ở bên cậu.

Về nước chỉ có mấy ngày mà cô lại cứ lo nghĩ vẩn vơ.

Cuối cùng, Mạnh Cẩn không thể kìm lòng được, lén lút đến phòng của anh trai.

Cô nhẹ nhàng leo lên giường cậu, kéo chăn rồi chui vào vòng tay cậu.

Ngay khi cô vừa nhắm mắt định ôm cậu ngủ, Mạnh Cẩn bất ngờ bị cậu lật người, ép xuống giường.

“Anh… hả!” Mạnh Cẩn không kịp nói hết câu đã bị cậu lấp kín miệng, lời nói như bị nuốt vào cổ họng.

Mạnh Xuân biết cô sẽ đến tìm cậu, vậy nên cậu đã luôn chờ đợi.

Cậu mạnh mẽ chiếm lĩnh đôi môi của cô, Mạnh Cẩn chỉ đành ngoan ngoãn chịu đựng nụ hôn dữ dội của cậu.

Một lúc lâu sau, Mạnh Cẩn mới có thể hít thở.

Cô thở nhẹ một hồi rồi khẽ nói: “Em tưởng anh đã ngủ rồi…” Giọng cô ấm ướt và ngọt ngào.

Mạnh Xuân ôm cô, cười khẽ: “Anh đang đợi em.”

“Vậy nếu em không đến thì sao?” Mạnh Cẩn nhõng nhẽo hỏi.

Mạnh Xuân vuốt tóc cô, dịu dàng trả lời: “Anh sẽ đi tìm em.”

Mạnh Cẩn ôm chặt eo cậu, vùi mặt vào ngực cậu, nhỏ giọng nói: “Thời gian ở bên anh quá ít, em không muốn lãng phí.”

“Vậy nên em muốn ngủ với anh trai” Cô cười ngây thơ.

Mạnh Xuân hôn lên trán cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngủ đi, anh ở đây.”

Mạnh Cẩn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Mạnh Xuân ôm cô và cũng ngủ thật sâu.

Sáng hôm sau, khi Mạnh Cẩn tỉnh dậy, Mạnh Xuân đang chăm chú nhìn cô.

Cô mơ màng mở mắt, khẽ cười, giọng khàn khàn, lười biếng hỏi: “Anh nhìn em làm gì vậy?”

Mạnh Xuân không đáp, chỉ cười nói: “Dì Thi vừa lên tầng ba, hình như là muốn xem em đã tỉnh chưa. Dì ấy gõ cửa phòng em mấy lần, không ai trả lời, có lẽ nghĩ em vẫn đang ngủ nên dì ấy đã xuống dưới.”

Mạnh Cẩn lập tức hoảng hốt.

Cô vội vàng đứng dậy chạy về phòng mình, sợ sẽ để lộ chuyện gì.

Mạnh Xuân nhìn cô với vẻ mặt giấu giếm, cố nhịn cười rồi nói: “Mộng Mộng…”

“Anh đợi chút, đợi một chút nữa đã.” Mạnh Cẩn nói rồi mở cửa phòng Mạnh Xuân.

Ngay sau đó, Mạnh Cẩn chạm mặt Thi Tư.

Mạnh Cẩn lập tức đứng khựng lại, đầu óc trống rỗng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Mẹ…” Cô nhìn Thi Tư, miệng như bị ai đó bịt lại, không thể biện hộ gì, vẻ mặt giống như một đứa trẻ làm sai, hoàn toàn lúng túng.

Thi Tư không hề ngạc nhiên, mỉm cười bình thản nói: “Thức rồi à? Gọi Xuân Xuân xuống ăn sáng đi.”

Mạnh Cẩn nhìn theo Thi Tư, trong đầu nghĩ đến một kế hoạch liều mạng. Cô quyết định thẳng thừng thừa nhận: “Mẹ, con và anh trai đang yêu nhau.”

Thi Tư nghe xong, cười nhẹ nhàng nói: “Mẹ biết rồi.”

“Bố con cũng biết.”

Thi Tư dừng lại một chút rồi tiếp: “Chúng ta cứ nghĩ là con đã biết chúng ta biết rồi chứ.”

Mạnh Cẩn ngây người, cảm giác như mình vừa hoảng loạn vô ích.

Thi Tư nói xong thì quay người đi xuống lầu, khẽ nói: “Lau mặt xong rồi xuống ăn sáng nhé.”

Mạnh Xuân bước lại gần, Mạnh Cẩn quay đầu nhìn anh, ngơ ngác hỏi: “Anh, sao anh không nói gì hết?”

Mạnh Xuân lắc đầu: “Hôm đi tiễn em ra nước ngoài, dì Thi đã nhận ra rồi.”

“Dì hỏi anh có phải đang yêu em không, anh bảo là có.”

“Về phần bố biết… là hoặc dì Thi nói với bố, hoặc bố tự phát hiện ra.”

Mạnh Cẩn cảm thấy ngượng ngùng, bực bội kêu lên: “Vậy sao anh không nói cho em biết mẹ đã biết, để em hôm qua cứ lo sợ giấu giếm, sợ bọn họ phát hiện ra gì đó.”

Mạnh Xuân bật cười: “Anh cũng vừa mới biết em vẫn chưa biết. Anh tưởng dì Thi đã nói chuyện với em rồi, nhưng tối qua không có cơ hội, sáng nay anh mới định nói cho em, mà em lại bảo để anh nói sau.”

“Anh còn trách em?!” Mạnh Cẩn oán giận hô lên.

Mạnh Xuân bước lại gần, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Được rồi, lỗi là anh, đáng lẽ hôm đó dì Thi hỏi anh phải nói ngay cho em, là lỗi của anh, đừng giận nữa nhé?”

Mạnh Cẩn nhẹ nhàng khịt mũi trong lòng cậu, có vẻ như vẫn chưa hết giận.

Mạnh Xuân nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn cô. Mạnh Cẩn cố tình quay mặt đi, không muốn cho cậu hôn.

Không còn cách nào khác, Mạnh Xuân nắm lấy cằm cô, cứng rắn hôn cô, từng chút từng chút làm cô mềm nhũn.

Mạnh Cẩn rất nhanh đã chìm đắm trong nụ hôn của cậu.

Gò má cô đỏ ửng, ánh mắt mơ màng nhìn cậu gần trong gang tấc, giọng nói mềm mại mê hoặc nhưng lại cứng rắn: “Thật đáng ghét, tối nay em không ngủ với anh đâu.”

Mạnh Xuân mỉm cười, nhẹ nhàng thì thầm: “Anh sẽ đi tìm em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi