MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Edit: Hy

Chương 6

Thi Tư chải cho Mạnh Cẩn một kiểu tóc công chúa cực kỳ xinh đẹp, Mạnh Cẩn rất vui vẻ. 

Cô bé kéo tay Thi Tư nói: “Mẹ ơi! Không có mẹ ở đây bố cũng không chải tóc cho con. Lần nào cũng đều là dì giúp việc làm nhưng lại không đẹp bằng mẹ chải.”

Bị con gái ghét bỏ vì không biết chải đầu, Mạnh Thường cúi đầu thở dài, cũng không phản bác.

Bởi vì sự thật đúng như thế.

Anh sẽ không chải đầu cho con gái, cùng lắm chỉ thì có thể miễn cưỡng giúp con gái buộc tóc đuôi ngựa, nhưng buộc rồi trông cũng thật khó coi.

Cho nên con gái thường nhờ dì giúp việc chải tóc cho con, ít nhất dì còn có thể thắt bím tóc đuôi ngựa cho con bé.

Thi Tư cười trêu ghẹo: “Để cha học, học xong rồi sẽ chải đầu giúp Mộng Mộng của chúng ta nha.”

Mạnh Cẩn khẽ hừ một tiếng, giọng điệu như làm nũng lại tựa tùy hứng: “Con không muốn, chỉ muốn mẹ chải tóc đẹp cho con mỗi ngày thôi.”

Thi Tư nói: “Vậy… hay là con về nhà mẹ ở?”

Mạnh Cẩn theo bản năng mà từ chối ngay: “Không muốn đâu.”

Bé bĩu môi nói: “Ở đây có anh trai chơi với con, ở nhà mẹ chỉ có một đống đồ chơi bằng nhung không biết nói chuyện.”

Mạnh Xuân quay đầu nhìn về phía cô bé ngồi bên cạnh mình.

Sau khi nghe bé nói những lời này, cậu không biết tả tâm tình mình thế nào. Cảm giác này giống như… bé dùng hai tay ôm một con bướm kề sát vào cậu, sau đó đặt con bướm này vào cơ thể cậu. 

Lúc này con bươm bướm đang đập cánh bay lung tung trong cơ thể cậu. Quấy cậu đến tựa như muốn bị con bướm này mang theo cùng nhau bay lên không trung.

Thi Tư và Mạnh Thường nghe ra được sự cô độc khi ở nhà từ những lời nói của con gái.

Thi Tư bỗng nhiên rất đau lòng cho con gái. 

Ngày thường cô phải đi làm, thứ bảy tăng ca cũng là chuyện thường xuyên. Con gái đi học ở trường từ thứ hai đến thứ sáu, bình thường lúc tan học cũng đều do dì giúp việc đón. Ngày thứ bảy cô cũng có rất nhiều không có cách ở nhà với bé, chỉ có thể để con gái tự chơi một mình ở nhà.

Cô xem nhẹ sự cần thiết của việc phải làm bạn với con gái.

Đứa nhỏ ở độ tuổi này là lúc cần được bầu bạn. 

Nhưng cho dù là cô, hay là Mạnh Thường, đều không thể làm được.

Bởi vì họ còn có công việc, hai người căn bản không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc Mạnh Cẩn.

Mà hiện tại, con gái nói ở đây có anh trai.

Bé không cần phải lại chịu sự cô độc.

Thi Tư nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mạnh Thường một cái. Ngay sau đó Mạnh Thường cũng quay mặt nhìn về phía cô.

Hai người nhìn nhau cười, không tiếp tục đề tài này với con nữa.

Sau khi ăn sáng xong, Mạnh Thường và Thi Tư đều phải ra cửa.

Hôm nay là thứ hai, có buổi học dương cầm, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đã đến trước khi giáo viên dương cầm đến.

Mạnh Cẩn hỏi Mạnh Xuân: “Trừ biết đàn bài “Chúc mừng sinh nhật”, anh còn có thể đàn bài gì nữa?”

Mạnh Xuân trả lời: “Thư gửi Elise”

Nháy mắt Mạnh Cẩn vừa kinh ngạc vừa vui mà trợn to mắt.

Cô bé kéo cậu đến bên đàn dương cầm, hưng phấn nói: “Anh đàn đi.”

Mạnh Cẩn thậm chí còn chu đáo giúp cậu mở nắp đàn. 

Mạnh Xuân ngồi trên ghế dương cầm, quay mặt nhìn về phía Mạnh Cẩn.

Mạnh Cẩn rất muốn nghe cậu đàn “Thư gửi Elise”, háo hức nói: “Đàn đi!”

Mạnh Xuân chậm rãi chớp chớp mắt, phun ra một câu: “Gọi anh trai.”

Mạnh Cẩn: “…”

Cô bé bĩu môi với cậu, nhưng vẫn gọi cậu một tiếng: “Anh trai.”

Lúc này Mạnh Xuân mới cảm thấy mỹ mãn, quay đầu đi đàn dương cầm.

Ngón tay cậu linh hoạt di chuyển trên phím đàn đen trắng, giai điệu êm tai vang vọng trong phòng đàn.

Tuy rằng nghe chính miệng cậu nói có thể đàn được khúc nhạc này. Nhưng khi Mạnh Cẩn thật sự nghe được, bé vẫn không tránh khỏi rất kinh ngạc.

Bé học vài tháng mới có thể chơi bản “Ngôi sao nhỏ”. Mà Mạnh Xuân lại không chỉ có sẽ đàn “Sinh nhật vui vẻ” mà còn có thể đàn “Thư gửi Elise”.

Mạnh Xuân tập trung đàn, Mạnh Cẩn nhập tâm nghe. Ai cũng đều không phát hiện giáo viên dương cầm – thầy Ứng Uy đã tới.

Ứng Uy đứng ở cửa phòng đàn, không quấy rầy bọn họ, chỉ im lặng mà nghe Mạnh Xuân đàn tấu dương cầm.

Lúc trước anh đã cảm thấy đứa nhỏ này, một là có trí nhớ quá tốt, hai là biết đánh đàn dương cầm nhưng cố ý nói không biết.

Hiện tại xem ra là vế sau.

Chờ Mạnh Xuân đàn xong, lúc Mạnh Cẩn vỗ tay bốp bốp cho Mạnh Xuân, Ứng Uy mới đẩy cửa đi vào.

Anh cũng không keo kiệt vỗ tay khẳng định Mạnh Xuân.

Thấy Ứng Uy đi vào, Mạnh Xuân đứng dậy, lễ phép gọi: “Thầy ạ.”

Ứng Uy ôn hòa cười hỏi: “Đây không phải là đàn rất tốt à? Sao lúc đầu con lại nói không biết đàn?”

Mạnh Xuân gục đầu xuống, thành thật thấp giọng trả lời: “Muốn cho Mộng Mộng vui vẻ, lúc em ấy cầm tay con bảo con đánh đàn dương cầm trông rất cao hứng.”

Ứng Uy bị lý do này chọc cười, bật cười nói: “Còn nhỏ tuổi mà đã biết phải cưng chiều em gái rồi.”

Sau đó lại nhắc nhở Mạnh Xuân: “Đừng quá nuông chiều em gái con, cẩn thận nếu không con bé ngày càng xấc xược trước mặt con đó.”

Anh biết tính tình cô gái nhỏ này, lanh lợi, ham chơi, cũng thông minh, quen được voi đòi tiên, cậy sủng mà kiêu.

Mắt Mạnh Xuân hơi cong, cười làm má lúm đồng tiền nho nhỏ bên phải mặt lộ ra, cậu đáp lại: “Không sao! Mộng Mộng làm càn trước mặt con thế nào cũng được.”

Mạnh Cẩn nghe cậu nói thế, thì làm mặt quỷ với Ứng Uy, cười ha hả. 

Hai anh em này thật là.

Ứng Uy cười lắc đầu.

Trước khi Ứng Uy chính thức dạy học cho hai bé, Mạnh Cận hỏi Ứng Uy: “Thầy ơi! Con cần bao lâu mới có thể đàn lưu loát như Mạnh Xuân bài ” Thư gửi Elise” ạ?”

Ứng Uy nói: “Cái này còn phải xem con có nghiêm túc hay không. Nếu con nghiêm túc học, sau giờ học cũng có thể tự luyện tập. Hoàn toàn hiểu rõ bài hát này phải cần ít nhất một năm.”

“Một… Một năm?!” Mạnh Cẩn kinh ngạc hô lên, sau đó nhăn lại mày đẹp lẩm bẩm: “Phải rất lâu đó…”

Ứng Uy buồn cười nói: “Trong lúc này con không học kiến thức đi? Nếu con muốn chỉ đơn thuần là học vẹt rồi đàn, vậy nhanh lên! Với tinh thần thông minh của con, nghiêm túc học thì một hai tháng là có thể đàn được khúc nhạc này rồi.”

“Nhưng học dương cầm không phải học như vậy, phải kiên nhẫn từng bước một, đặt nền móng tốt.”

Anh dừng một chút rồi nói với Mạnh Cẩn: “Nếu không con hỏi anh trai con một chút, thằng bé học khúc nhạc này mất bao lâu.”

Mạnh Cẩn quay đầu nhìn về phía Mạnh Xuân, Mạnh Xuân chớp chớp mắt, thản nhiên nói: ” Khoảng ba năm, lúc anh bốn tuổi học đàn dương cầm đã bắt đầu tiếp xúc với bài hát này.”

Mạnh Cẩn nghe cậu nói như vậy, trong lòng lập tức được cân bằng.

Cậu mất ba năm mới có thể đàn lưu loát như vậy, nhưng thầy nói cô bé chỉ cần một năm thôi.

Mạnh Cẩn ở trước mặt Mạnh Xuân và Ứng Uy, hùng hồn nói: “Năm sau con sẽ có thể đàn được “Thư gửi Elise”.”

“Thầy ơi!” Mạnh Cẩn rất nghiêm túc nhìn Ứng Uy, lời nói cũng là chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, nghiêm trang nói với Ứng Uy: “Từ hôm nay trở đi, con muốn bắt đầu học ” Thư gửi Elise”, con nhất định sẽ nghiêm túc học.” 

Ứng Uy khẽ nhướng mày, khóe miệng mỉm cười nói: “Không ngờ anh trai con học đàn dương cầm cùng con còn có tác dụng khích lệ. Nếu đã quyết định muốn học, thì phải kiên trì.”

Mạnh Cẩn kiên định gật đầu: “Được, con nhất định sẽ kiên trì đến cùng. Chờ con học xong, con sẽ đàn dương cầm bài này cho ba mẹ nghe.”

Tuy rằng là nghỉ hè, nhưng mỗi thứ hai hàng tuần Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đều phải học dương cầm. Thứ tư phải luyện thư pháp. Thứ sáu còn phải học vẽ tranh.

Hiện tại Mạnh Cẩn hạ quyết tâm muốn đàn thật tốt bài “Thư gửi Elise”. Vì thế mỗi ngày bé đều lôi kéo Mạnh Xuân đến phòng đàn, đàn dương cầm ít nhất một tiếng đồng hồ.

Trước đó, bé chưa bao giờ chủ động luyện tập dương cầm sau giờ học như thế này.

Vào buổi chiều thứ năm, sau khi Mạnh Cẩn ngủ trưa dậy thì lập tức đi đến phòng đàn. Cô bé lại bắt đầu tự luyện tập dương cầm.

Mạnh Xuân tỉnh lại thì phát hiện Mạnh Cẩn không còn ở đây nữa. Cậu còn buồn ngủ mà ngồi dậy, lúc đi ra ngoài thì nghe được tiếng dương cầm.

Mạnh Xuân đi vào phòng đàn, im lặng mà nghe Mạnh Cẩn đàn.

Chờ bé lắp bắp dựa theo khúc phổ mà đàn xong, Mạnh Xuân mới đi tới.

Cậu lấy thun cột tóc từ cổ tay bé xuống, ngậm trong miệng, dùng ngón tay làm răng lược, bắt đầu chậm rãi giúp bé chải tóc.

Mạnh Xuân vừa cột tóc cho Mạnh Cẩn, vừa hỏi cô bé: “Sao em cứ một hai nhất quyết phải học bài này?”

Mạnh Cẩn muốn quay đầu lại nhìn cậu, nhưng lại bị Mạnh Xuân chỉnh đầu về. Cô bé đành phải ngoan ngoãn ngồi trên ghế, giọng điệu nghiêm túc nói: “Cha từng đàn dương cầm cho mẹ nghe.”

Mạnh Cẩn chớp chớp đôi mắt trong trẻo, nói với Mạnh Xuân: “Mẹ nói cha dùng bản nhạc dương cầm này cầu hôn mẹ.”

Bé nói xong, mắt cong cong cười rộ lên, giọng nói mang theo sự vui vẻ và chờ mong: “Em phải luyện thật tốt trước. Như vậy chờ đến khi hai người họ phục hôn, em có thể vì bọn họ mà đàn dương cầm bài này!”

Giây lát, giọng Mạnh Cận ngoài ý muốn nói: “Mạnh Xuân, anh còn biết buộc tóc à?

Động tác Mạnh Xuân đang dùng dây thun buộc tóc cho Mạnh Cận dừng lại, rất đứng đắn trả lời bé: “Không.”

“Hả?” Mạnh Cẩn khó hiểu.

Không biết buộc tóc. Vậy bây giờ đang làm gì?

Giây sau bé nghe thấy Mạnh Xuân lại nói: “Đang tìm tòi học.”

“Sau này, anh giúp em cột tóc thật xinh đẹp.” Giọng điệu của cậu mười phần nghiêm túc.

Cậu nói xong, cũng cột chắc tóc cho Mạnh Cẩn.

Mạnh Cẩn lập tức đứng dậy chạy về phòng đi xem Mạnh Xuân cho cột tóc cho bé thế nào. Trong gương, cái đuôi ngựa của bé được cột rất thấp, tóc không được chải thẳng, cứ thế mà sợi cao sợi thấp. Hơn nữa, phần tóc phía sau lỗ tai cũng không được chải lên.

Bé ghét bỏ mà kêu to: “Anh cột xấu quá đi! Tóc anh cột cho em là xấu nhất!!!”

Mạnh Xuân đứng trước cửa phòng bé, nói từng câu từng chữ: “Anh sẽ học, học thật nhiều kiểu tóc đẹp để cột cho em.”

Dù sao lần này Mạnh Cẩn là không để cậu cột tóc cho bé nữa. Bé kéo dây thun xuống, hất hất tóc. Cứ thế, tóc tai bù xù tung tăng trở về phòng đàn.

Mạnh Xuân cùng Mạnh Cẩn luyện đàn dương cầm trong phòng đàn. 

Sau khi từ cầm phòng đi ra, Mạnh Xuân đang đi về phía phòng khách, Mạnh Cẩn phía sau cậu đột nhiên túm lấy góc áo cậu. 

Mạnh Xuân quay đầu lại xem cô bé, chỉ thấy bé dùng đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn cậu, giọng điệu chờ mong hỏi: “Anh muốn ăn KFC không?”

Mạnh Xuân nhìn ra bé rất muốn ăn, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh muốn ăn?”

Mạnh Cẩn chớp chớp mắt, bé mới không mắc lừa đâu, nói: “Là em hỏi anh trước, anh trả lời em trước đi.”

Mạnh Xuân theo ý cô bé mà trả lời: “Muốn ăn.”

Trong nháy mắt Mạnh Cẩn mặt mày hớn hở, cô bé nhanh chóng chạy về phòng ngủ, lấy ra một số tiền từ trong lon tiền tiết kiệm ra. Sau đó lại chạy như bay đến ra sân, nắm lấy tay Mạnh Xuân kéo cậu đi ra ngoài. 

“Đi! Em dẫn anh đi ăn!”

Lúc này dì giúp việc đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, tài xế cùng cha đã đi ra ngoài. Trong nhà không có người khác, bọn họ muốn lẻn ra ngoài rất dễ. 

Mạnh Xuân quay đầu lại, thấp giọng nói với bé: “Chúng ta có thể để lúc tối nay cha nuôi về nhà mua cho chúng ta”

Mạnh Cẩn bĩu môi, nói: “Không được, trong một tháng cha chỉ cho phép ăn KFC một lần. Đợt trước chúng ta ở công viên giải trí đã ăn rồi, tháng này cha sẽ không cho chúng ta ăn nữa đâu.”

Mạnh Xuân vẫn sợ hai đứa trẻ họ ra cửa không an toàn: “Nếu không, chúng ta nói với dì một tiếng, để dì dẫn chúng ta đi?”

Mạnh Cẩn lắc đầu: “Dì sẽ không đồng ý, dì chỉ nghe cha nói thôi.”

Bes nói: “Người lớn đều cùng một phe hết.”

Nói xong, Mạnh Cẩn nghiêng đầu hỏi Mạnh Xuân: “Anh muốn làm đồng lõa của em không?”

Nắng nóng trên đầu, bé gái trước mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu, dùng giọng điệu gần như trịnh trọng hỏi cậu —— Anh muốn làm đồng lõa của em không?

Lúc này Mạnh Xuân cảm thấy trong lồng ngực như có cái gì đó đang không ngừng nở ra.

Cậu vô cùng nghiêm túc mà trả lời cô bé: “Được, anh là đồng lõa của em.”

Bắt đầu từ chiều nay, hai người trở thành đồng lõa của nhau.

Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn cầm tay nhau lén chuồn ra ngoài. 

Mạnh Xuân mới đến Thẩm Thành không lâu, vẫn còn xa lạ với thành phố này. Cho nên chủ yếu là Mạnh Cẩn dẫn đường.

Nhưng, Mạnh Xuân cũng không biết, Mạnh Cẩn là một đứa mù đường.

Bé vốn dĩ không nhớ đường, toàn bộ hành trình đều dựa vào trí và trực giác mà tìm kiếm KFC.

Sau đó, hai người không ngoài dự tính mà lạc đường.

Mạnh Cẩn nhìn khung cảnh hoàn toàn xa lạ trước mắt, sợ hãi mà nắm chặt tay Mạnh Xuân.

“Làm sao bây giờ…” Bé kinh hoảng thất thố nói với Mạnh Xuân: “Em không biết đường này.”

Đôi mắt Mạnh Cẩn phiếm hồng như sắp khóc, giọng nói cũng nức nở: “Anh ơi! Em không biết nên đi đường nào hu hu hu…”

Bé nói xong, nước mắt ngay lập tức tí tách rơi xuống.

Mạnh Xuân nâng tay không bị bé nắm lên, lau nước mắt cho Mạnh Cẩn, dỗ bé: “Đừng sợ, đi theo anh.”

Nói xong, Mạnh Xuân rất bình tĩnh mà nắm Mạnh Cẩn xoay người đi trở về.

Mạnh Cẩn chớp đôi mắt ướt rượt, biểu cảm rất giống con nai bị kinh hãi, bé thấp thỏm mà khụt khịt hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Mạnh Xuân nói: “Về nhà.”

Mạnh Cẩn mờ mịt lại khiếp sợ mà mở to hai mắt, tựa như không thể tin được: “Về… Về nhà?”

“Ừm!” Mạnh Xuân nắm chặt tay Mạnh Cẩn tay, nói với bé: “Anh nhớ rõ con đường chúng ta từng đi qua. Chúng ta đi về lại đường cũ là được.”

Mạnh Cẩn không nghĩ tới thế mà cậu có thể nhớ kỹ đường đi. Trong lúc nhất thời, quên mất phải khóc tiếp.

Sau một lúc lâu, bé mới lại bắt đầu rớt nước mắt, thổn thức hỏi Mạnh Xuân: “Anh ơi! Chúng ta thật sự có thể tìm được nhà ạ?”

“Thật sự.” Mạnh Xuân như một người anh đáng tin cậy, cậu hỏi bé: “Em tin anh không?”

Mạnh Cẩn khóc lóc nói: “Em không tin anh nhưng mà cũng không còn cách nào khác hu hu hu… Em đây vẫn là tin anh một chút vậy.”

Mạnh Xuân: “…”

Niềm tin này vừa đủ miễn cưỡng.

Tác giả có điều muốn nói:

“Anh và em là đồng lõa” trong văn án tới rồi đây! 

Xuân Xuân quả là một người anh rất đáng tin cậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi