Biên tập: Đi Đâu Đấy
Góc nhìn của Cao Manh: Mày đâu xứng…
Sáng hôm Cao Manh bị Bốn Mắt cố ý đẩy ngã xuống đất, cô tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ.
Mẹ cô đã bị sa thải cách đây một tháng.
Họ không hề nói với cô.
Hiện tại, mẹ vẫn chưa tìm được công việc mới, mọi chi tiêu trong nhà đều dựa vào lương của bố.
Mà ông bà nội gần đây sức khỏe không tốt, cả hai đều phải nhập viện.
Trước đó, gia đình đã tiêu tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh cho cô. Khi ấy, bác sĩ nói rằng nếu tình trạng của cô tiếp tục xấu đi, có lẽ cả đời sẽ phải dùng thuốc.
Cao Manh cảm thấy mình là gánh nặng, là sự phiền toái, là một chiếc vali nặng trĩu mà bố mẹ phải gồng gánh.
Là cô đã kéo bố mẹ xuống vực thẳm.
Ở trường, cô vốn đã bị bắt nạt suốt thời gian dài, tâm lý luôn bị đè nén. Bây giờ lại biết tình hình kinh tế gia đình ngày càng khó khăn, chiều hôm đó, cô còn bị đẩy ngã trước mặt mọi người, trở thành trò cười.
Cú ngã lần này giống như sợi dây cuối cùng siết chặt cổ cô.
Trong suốt tiết học tiếng Anh buổi chiều, Cao Manh cứ nghĩ mãi: Nếu cô không còn nữa, liệu mọi chuyện có tốt đẹp hơn không?
Áp lực kinh tế của bố mẹ sẽ không còn quá nặng nề, cô cũng được giải thoát, không phải mỗi ngày đi học đều lo sợ hôm nay họ lại tìm cách giày vò mình.
Nỗi tuyệt vọng bóp nghẹt cô, khiến cô gần như không thể thở nổi.
Tan học, Cao Manh viết một lá thư, nhét vào trong cặp, rồi lặng lẽ đeo nó lên lưng, bước lên sân thượng.
Cô không ngờ, Ân Khoan lại xuất hiện. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cậu ấy cứ thế xuất hiện, nắm chặt tay cô, không chịu buông.
Cao Manh cúi đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn bàn tay đang giữ chặt cổ tay mình.
Cô vừa muốn cậu buông tay, lại mâu thuẫn muốn cậu siết chặt thêm chút nữa.
Ân Khoan biết cô định làm gì. Cậu từng từ từng chữ nói với cô rằng: “Đây không phải lỗi của cậu, mà là lỗi của bọn họ.”
Cao Manh không thể hiểu nổi. Tại sao Dương Cừu chỉ vì bị cô từ chối mà lại tàn nhẫn hành hạ cô như thế?
Trong mắt Dương Cừu, thứ cậu ta muốn là thứ cậu ta nhất định phải có. Nếu không có được, thì phải hủy hoại nó sao?
Đó gọi là thích ư?
Cô đã đứng bên bờ vực thẳm.
Chỉ cần Ân Khoan buông tay, cô sẽ lập tức rơi xuống, chấm dứt mọi thứ.
Nhưng cậu lại càng nắm chặt hơn, và nói với cô:
“Cậu thử xem, nếu cậu có thể giãy khỏi tay tôi, tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa.”
Cao Manh dốc hết sức lực, nhưng không thoát được khỏi tay cậu.
Cuối cùng, cô từ bỏ.
Lúc này, Ân Khoan mới thả tay, đồng thời nói:
“Cậu phải sống thật tốt, đó mới là sự trả thù tốt nhất dành cho bọn họ.”
“Cao Manh, cậu có muốn chuyển sang Nhất Trung không?” cậu hỏi.
Cao Manh nghĩ đến tình hình gia đình, lắc đầu.
Hiện tại chuyển trường sẽ phải mất thêm tiền lo liệu.
Bố mẹ cô đã đủ kiệt quệ, cô không thể khiến họ thêm mệt mỏi.
Ân Khoan thở dài một hơi thật sâu.
Sau đó, Cao Manh khẽ nói:
“Lên cấp ba, tôi sẽ đến Nhất Trung.”
Ân Khoan lần đầu tiên mỉm cười với cô, dù nụ cười đó chỉ là thoáng qua.
Cậu nhẹ giọng đáp:
“Được.”
Chiều hôm đó, hoàng hôn rực rỡ như tranh vẽ.
Ân Khoan sợ rằng sau khi cậu rời đi, Cao Manh sẽ lại làm chuyện dại dột, nên nhất quyết đi theo cô.
Hai người một trước một sau, cách nhau hai mét, bước đi trên con phố đông đúc, đối mặt với gió chiều và ánh tà dương.
Cho đến khi cô bước đến đầu ngõ nhà mình, cậu tận mắt nhìn thấy cô vào nhà mới yên tâm rời đi.
Cao Manh trở về phòng, ngồi xuống bên bàn học đối diện cửa sổ.
Cô lấy từ trong cặp ra bức thư, mở ra.
Trên đó chỉ có mấy dòng ngắn ngủi:
“Hy vọng thế giới mà tôi đến sau khi chết sẽ không có bất kỳ sự bắt nạt nào.”
“Hy vọng sau khi chết, tôi có thể trở về như trước đây, để tôi có thể tiếp tục nhảy múa ở một thế giới khác.”
“Xin lỗi bố mẹ, là con đã làm khổ hai người. Mong rằng kiếp sau, hai người sẽ có một đứa con khỏe mạnh.”
“Cảm ơn cậu, Ân Khoan.”
Cao Manh chớp mắt, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cô xé tan bức thư ấy.
Ngẩng mặt lên, ánh mắt cô chợt bị thu hút bởi bầu trời ngoài kia, nơi hoàng hôn trải dài khắp chân trời.
Nếu… nếu vừa rồi ở trường cô thật sự từ bỏ…
Thì giờ đây cô đã không còn cơ hội nhìn thấy một bầu trời đẹp đến thế này.
Cao Manh chợt nhớ lại, khi cô nói rằng mình sẽ chuyển đến Nhất Trung học cấp ba, Ân Khoan đã đáp lại bằng một câu:
“Được.”
“Tôi cũng sẽ đến đó.”
Tim cô lúc này mới chậm rãi rung động, đập từng nhịp thổn thức.
Cậu ấy… nói câu đó có ý gì?
Có lẽ chỉ đơn giản là một lời kể, không mang ý nghĩa nào khác, phải không?
Sau ngày hôm ấy, Cao Manh và Ân Khoan vẫn giữ khoảng cách ở trường, làm như không quen biết.
Cao Manh lo rằng nếu cậu gần gũi với mình, cậu cũng sẽ trở thành mục tiêu.
Còn Ân Khoan, vừa sợ việc mình đến gần sẽ khiến đám người Dương Cừu tiếp tục gây rắc rối cho cô, vừa sợ rằng trong lòng Cao Manh thật ra không muốn có bất cứ liên quan gì với mình, rằng mình chỉ đang tự huyễn hoặc.
Còn về buổi chiều hôm đó…
Những giọt nước mắt trong hành lang, cuộc trò chuyện, cánh cửa không được đẩy ra, cái nắm tay chẳng phải là nắm tay, hai bóng người một trước một sau bước đi dưới ánh hoàng hôn, và cả lời hẹn sẽ cùng đến Nhất Trung…
Tất cả đều bị giấu kín.
Trở thành một bí mật không bao giờ có người thứ ba biết đến.
Nỗi tuyệt vọng chìm trong buổi chiều tà ngày hôm đó, cuối cùng đã được ánh sáng cứu rỗi quét sạch.
Cao Manh ngừng uống thuốc trước kỳ thi chuyển cấp.
Bệnh tình của cô đã gần như ổn định, nhưng vóc dáng…
Cô không còn đủ dũng khí để nhìn vào gương nữa.
Kỳ thi kết thúc, việc đầu tiên cô làm là rời khỏi nhóm lớp, xóa tất cả liên lạc với bạn bè cấp hai.
Ngoại trừ Ân Khoan.
Cô muốn nói lời tạm biệt với mọi thứ trong cơn ác mộng mang tên Bát Trung.
Nhưng trong cơn ác mộng ấy, Ân Khoan là ánh sáng duy nhất cô từng gặp.
Cậu ấy vẫn là ánh sáng ấy, ngay cả bây giờ.
Cô không thể xóa bỏ cậu, cũng không nỡ.
Hai tháng sau, cô sẽ bước vào một ngôi trường mới.
Ân Khoan từng nói, cậu cũng sẽ đến Nhất Trung học cấp ba.
Không biết… liệu cậu ấy có còn giữ lời không?
Cao Manh muốn nhắn tin hỏi Ân Khoan, nhưng lại không đủ dũng khí để bắt chuyện.
Dù hai người có liên lạc của nhau, nhưng từ khi cậu thêm cô vào danh bạ hồi lớp 6 đến giờ, họ chưa từng nhắn tin một lần nào.
Ba năm qua, họ chỉ là hai cái tên nằm lặng lẽ trong danh sách bạn bè của nhau.
Mùa hè này, Cao Manh bắt đầu tập thể dục, cố gắng giảm cân. Nhưng đến đêm trước ngày nhập học, cân nặng của cô vẫn chẳng thay đổi được là bao.
Cô nằm ủ rũ trên giường, mở Q.Q và bất ngờ thấy một dòng trạng thái Ân Khoan đăng cách đây nửa tiếng.
“Ngày mai gặp nhau ở Nhất Trung!”
Phía dưới có vài bình luận.
Mạnh Cẩn: “Gặp ở trường nhé, Ân Ân Ân Khoan Khoan Khoan!”
C: “Mai gặp.”
SYA: “Hẹn gặp.”
Hạ Tiểu Mẫn: “Cuối cùng cậu cũng lại ở cùng bọn tớ rồi!”
Thì ra, cậu nói sẽ đến Nhất Trung là vì những người bạn của cậu.
Cậu đã hẹn với họ từ trước. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Còn hôm đó, khi cậu nói sẽ đến Nhất Trung, chắc chỉ là để an ủi cô, cho cô một chút hy vọng sống tiếp mà thôi.
Nhưng dù sao, cô vẫn rất biết ơn cậu.
Nếu không phải cậu nắm lấy tay cô, ngày hôm đó cô đã mở cánh cửa kia, nhảy xuống từ tầng thượng.
Chính cậu đã kéo cô lại, không cho cô bước qua cánh cửa dẫn đến cái chết.
Cao Manh lần lượt bấm vào xem từng bình luận, phát hiện người đầu tiên và người cuối cùng đều là con gái, hơn nữa trong trang cá nhân của họ có ảnh.
Hai cô gái ấy đều rất xinh đẹp.
Cao Manh tự ti đóng điện thoại lại, nằm ngửa trên giường, mơ hồ nghĩ: Liệu có phải một trong hai người họ là người mà cậu ấy thích, hoặc là bạn gái của cậu ấy không?
Cậu ấy tốt như vậy, cao ráo, đẹp trai, có bạn gái cũng không có gì lạ.
Nhưng tại sao… trái tim cô lại đau đến thế.
Cao Manh, mày nhìn lại bản thân mày đi.
Với dáng vẻ này, mày có xứng với cậu ấy không?
Không xứng.
Cô biết rõ mà.