Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 73
Góc nhìn của Ân Khoan: Cậu đương nhiên có thể
Ân Khoan biết rõ, Cao Manh không thích mình. Có lẽ còn ghét cậu vì cứ lởn vởn trước mặt cô, xâm nhập thế giới của cô không hề được cho phép. Nhưng cậu không kiềm chế được mình, ngày ngày đều muốn nhìn thấy cô, muốn ở gần cô thêm một chút.
Ngay từ ngày thứ hai của kỳ nghỉ đông, cậu đã đến khu vực gần nhà cô, chỉ để thử xem có thể tình cờ gặp cô không.
Cậu không ngờ, vận may của mình tốt đến thế.
Cậu thấy cô một mình ra công viên gần đó, bắt đầu chạy bộ.
Từ hôm đó, Ân Khoan ngày nào cũng lén lút đến, chỉ để nhìn cô chạy.
Cậu tự cảm thấy bản thân thật đáng khinh, thậm chí còn có phần biến thái, nhưng vẫn không thể dừng lại.
Cậu chỉ muốn mỗi ngày đều được gặp cô, dù chỉ là từ xa.
Rồi một hôm, cậu bắt gặp cô ngã xuống đất, ngồi khóc tức tưởi.
Tim Ân Khoan thắt lại. Cậu đau lòng đến mức không thể đứng yên.
Cậu biết cô đang cố gắng chạy để giảm cân, để thay đổi chính mình. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vì thế, cậu đã quyết định xuất hiện trước mặt cô, lần nữa tìm cách bước vào cuộc sống của cô, dù biết rõ có thể bị từ chối.
Từ đó, mỗi ngày của Ân Khoan đều có hai khoảng thời gian khiến cậu hạnh phúc nhất:
Một là khi nhắn tin với cô vào buổi tối, để xác định giờ chạy của ngày mai.
Hai là lúc chạy bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô kéo đi khi cô định dừng lại.
Cậu tận mắt chứng kiến cô gầy đi từng chút một.
Từng chút một, cô lại trở về dáng vẻ xinh đẹp như chú công kiêu hãnh trước đây.
Nhưng sự tự tin của cô thì chưa trở lại.
Không sao, cậu nghĩ.
Rồi cô sẽ tìm lại được nó.
Rồi cô sẽ lại bước lên sân khấu của mình, đầy rực rỡ và ánh sáng.
_
Ngày mùng năm, Ân Khoan đang nằm dài ở nhà thì nhận được tin nhắn của Mạnh Xuân.
“Ngày mai đi chơi không?”
Cậu chẳng hứng thú, cảm thấy đi chạy với Cao Manh còn thú vị hơn.
Cậu từ chối ngay:
“Không đi.”
Không ngờ, ngay sau đó, Mạnh Xuân nhắn thêm:
“Cao Manh cũng đi.”
Ân Khoan bật dậy khỏi giường, lập tức đổi ý:
“Đi! Mấy giờ? Gặp ở đâu?”
Mạnh Xuân biết rõ tâm ý của cậu, còn cố tình trêu:
“Mày mới bảo là không đi mà?”
Ân Khoan không nhịn được, trả lời thẳng:
“Tự nhiên lại muốn đi, không được à?”
Mạnh Xuân không chọc nữa, gửi thông tin địa điểm và thời gian cho cậu.
Tối đó, như thường lệ, Ân Khoan nhắn tin cho Cao Manh.
Nhưng lần này, cậu nói rằng ngày mai cậu bận, không thể chạy cùng cô.
Cao Manh chẳng hỏi gì thêm, chỉ đơn giản trả lời một chữ:
“Ừ.”
_
Sáng hôm sau, trước khi ra ngoài, Ân Khoan đã đứng trước tủ quần áo rất lâu, thay hết bộ này đến bộ khác.
Cậu đến sớm nhất.
Chỉ để có thể nhìn thấy cô lâu hơn một chút.
Không bao lâu sau, Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn, cặp anh em như hình như bóng đó đã đến.
Vài phút sau, Cao Manh xuất hiện trong tầm mắt của Ân Khoan.
Cô giờ đây bước đi với dáng vẻ nhẹ nhàng, thanh thoát, tựa như cô gái năm nào vẫn thường chạy tới phòng tập vũ đạo của trường.
Mạnh Cẩn không giấu nổi sự kinh ngạc trước sự thay đổi của Cao Manh.
“Cao Manh, cậu thay đổi nhiều thật đấy! Trông cậu bây giờ chẳng khác gì người mẫu cả.”
Ân Khoan đứng bên cạnh, lặng lẽ nghe những lời cảm thán của Mạnh Cẩn. Cậu không nói gì, chỉ im lặng như thể đó là điều hiển nhiên.
Nhưng sự bình thản ấy đã khiến Mạnh Cẩn sinh nghi.
“Ân Khoan, Cao Manh thay đổi nhiều như vậy mà cậu không ngạc nhiên chút nào sao?”
Ân Khoan liếc nhìn Cao Manh. Cô quay đầu đi, ánh mắt tránh né, vẫn giữ thái độ xa cách như thể họ chỉ là những người không quen biết.
Cậu không rời mắt khỏi cô, bình tĩnh trả lời:
“Tôi nên ngạc nhiên sao?”
Câu trả lời này rõ ràng là dành cho Mạnh Cẩn, nhưng sâu bên trong, đó cũng là câu hỏi cậu dành cho Cao Manh.
Cô không đáp, càng không nhìn cậu.
_
Sau đó, Cao Manh mua rất nhiều đồ. Ân Khoan muốn giúp cô xách túi nhưng sợ bị từ chối. Cô luôn giỏi từ chối cậu, bất kể cậu cố gắng thế nào.
Cuối cùng, nhờ Mạnh Cẩn mở lời, cậu mới có cơ hội cầm lấy túi đồ từ tay cô.
Khi họ đi dạo xong, Cao Manh hỏi Mạnh Cẩn có muốn xem phim không.
Mạnh Cẩn từ chối, nói rằng cô đã xem bộ phim đó với gia đình rồi.
Bất ngờ, Mạnh Xuân chen vào:
“Ân Khoan, chẳng phải mày vừa nói cũng muốn xem phim này sao?”
Ân Khoan không nói vậy.
Nhưng Mạnh xuân đang cố ý tạo cơ hội cho cậu.
Mạnh Cẩn và Mạnh xuân nhanh chóng rời đi, để lại Ân Khoan và Cao Manh.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Cao Manh nói:
“Vậy tôi cũng…”
Lời cô còn chưa dứt, Ân Khoan đã lấy hết can đảm, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh hỏi:
“Cậu muốn xem không?”
Cao Manh không ngờ cậu lại chủ động mời cô. Cô đứng yên, sững sờ nhìn cậu, không nói lời nào.
Trong mắt Ân Khoan, sự im lặng ấy là do cô đang do dự, có lẽ còn cảm thấy khó xử. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cậu tự nhủ, có lẽ mình đã quá tự tin. Có lẽ cậu đã sai lầm khi nghĩ rằng việc chạy bộ cùng nhau hàng ngày có thể khiến cô thay đổi cách nhìn về cậu.
Cô không thích cậu, không muốn gặp cậu. Cậu biết rõ điều đó.
Hôm nay, việc cậu đi theo cô chắc hẳn cũng khiến cô không thoải mái.
Khi cậu định mở miệng nói “Thôi vậy,” thì bất ngờ nghe thấy giọng cô vang lên:
“Được.”
Cậu ngẩn người, không thực sự vui mừng.
Ân Khoan tự trách mình:
“Mày lại ép cô ấy rồi, Ân Khoan. Mày luôn tìm cách khiến cô ấy phải xuất hiện trong cuộc đời mày. Nhưng mày chưa từng hỏi xem, cô ấy có muốn hay không, có sẵn lòng hay không.”
_
Trong rạp chiếu phim, cậu chẳng chú tâm vào nội dung bộ phim chút nào.
Toàn bộ thời gian, tâm trí cậu chỉ xoay quanh Cao Manh.
Cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục thế này. Cậu cần một câu trả lời rõ ràng. Dù là bị từ chối, cậu cũng muốn biết sự thật.
Khi bộ phim kết thúc, Cao Manh muốn lấy lại túi đồ của mình, Ân Khoan đột ngột hỏi:
“Cao Manh, cậu có phải rất phiền tôi không? Cậu có phải không muốn gặp tôi chút nào không? Tôi cứ xuất hiện trước mặt cậu, có phải khiến cậu khó chịu không?”
Cậu nghĩ cô sẽ gật đầu.
Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho một câu trả lời như thế.
Nhưng cô nhìn cậu, lập tức nói:
“Không phải đâu!”
Ân Khoan ngẩn người. Trong đôi mắt vốn ảm đạm của cậu, ánh sáng bất chợt bừng lên.
Cậu nhớ lại lời cô từng nói với Mạnh Cẩn rằng họ không thân thiết. Lời nói ấy khiến cậu luôn băn khoăn, không chắc liệu mình bây giờ với cô đã khác trước chưa.
“Vậy bây giờ… chúng ta tính là người quen chưa?” Cậu cẩn thận hỏi, như sợ làm vỡ điều gì mong manh.
Cao Manh chớp mắt, dè dặt hỏi lại:
“Có thể sao?”
Giọng cô run rẩy, như thể người lo sợ bị từ chối là cô, chứ không phải cậu.
Hóa ra, cô không phải không muốn có liên quan đến cậu.
Cô chỉ không dám, không đủ tự tin để tin rằng họ có thể bước vào thế giới của nhau.
“Sao lại không thể?” Cậu đáp, giọng đầy chắc chắn.
“Cậu tất nhiên là có thể.”
Cô ngước nhìn cậu, môi khẽ nở một nụ cười rụt rè nhưng đầy ánh sáng.
Cậu tiếp tục hỏi, như để xác nhận lần cuối:
“Vậy còn tôi? Tôi có thể không?”
Cô nhìn cậu, ánh mắt long lanh, nhẹ nhàng nói:
“Cậu cũng có thể.”
Lần đầu tiên, Ân Khoan nghe được câu trả lời mình khao khát.
Lần đầu tiên, cô thừa nhận sự tồn tại của cậu trong thế giới của cô.
Cuối cùng, họ không còn là những người xa lạ.
Lời của editor: Yêu là phải nói nha mấy bà