MỘT BƯỚC LÊN TIÊN

Thanh gỗ mà Kỳ Kỳ dùng để đâm anh là một thanh gỗ dài cỡ một cánh tay, là do lúc Bạch Diệc Phi mở thùng gỗ ra không may làm vỡ thùng khiến thanh gỗ này văng ra.

Khi bọn họ chuẩn bị ra khỏi hang động, Bạch Diệc Phi không hề nhìn thấy Kỳ Kỳ đi qua nhặt thanh gỗ đó, nói như vậy tức là lúc mà bọn họ leo ra ngoài thì thanh gỗ kia đã ở trên người cô ta rồi.

Bạch Diệc Phi vẫn luôn coi chừng Kỳ Kỳ, ngoại trừ lúc anh đang ngủ mà thôi.

Lúc đó vốn là anh định diễn kịch để lừa cô ta, nhưng không ngờ anh lại ngủ thiếp đi mất, đợi đến lúc tỉnh lại thì Kỳ Kỳ đã ngồi ở một chỗ rất xa sau đó không động đậy nữa.

Cho nên, Kỳ Kỳ ngay từ đầu đã biết anh đang lừa cô ta.

Mà Kỳ Kỳ chỉ tương kế tựu kế, giả vờ như không biết, còn đồng ý trả lời một số câu hỏi, thực ra cũng là để có được sự tin tưởng của Bạch Diệc Phi.

Như vậy, tất cả những gì Kỳ Kỳ nói với anh chưa hẳn đều đã là sự thật.

Bạch Diệc Phi đột nhiên giật mình, anh lại nghi ngờ tuổi tác thật của Kỳ Kỳ, cô ta thực sự chỉ là một cô gái 19 tuổi hay sao?

...

Bên này, Lý Tuyết và bốn người áo đen đợi nhóm người Bạch Hổ quay về nhưng không ngờ lại xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn.

Lý Tuyết đợi lâu cũng chán bèn nhặt một khẩu súng từ dưới đất lên bắt đầu nghiên cứu.

Trước đây Lý Tuyết chưa từng động đến những thứ này, cô đang định nghiên cứu một chút xem sao thì tên Tóc vàng vốn đã bị trúng mấy viên đạn lúc nãy đột nhiên đứng bật dậy sau đó khống chế bóp chặt cổ Lý Tuyết rồi dùng súng dí vào đầu cô.

"Không được nhúc nhích!"

Bốn vệ sỹ thấy vậy thì không dám có hành động gì nữa.

Tóc vàng quát lên: "Bỏ súng xuống!"

Bốn vệ sỹ liếc nhìn nhau rồi đành bỏ súng xuống.

Nhưng Lý Tuyết lại không hề sợ hãi giống như trước kia nữa, mà ngược lại cô càng bình tĩnh hơn.

Một người trong số bốn vệ sỹ nói: “Mày muốn làm cái gì?”

Tóc vàng lạnh lùng nói: "Để tao đi, tao sẽ không giết cô ta”.

Lời vừa dứt, bốn vệ sỹ lại liếc mắt nhìn nhau lần nữa, cũng hết cách, bọn họ chỉ đành phải đồng ý.

Nhưng mà lúc bọn họ đang định gật đầu thì Lý Tuyết lại đột nhiên nói: “Không thể được!”

"Cô nói gì?"

Tóc vàng ngây ra, bốn vệ sỹ kia cũng giật mình.

Lý Tuyết lạnh lùng nói: "Chồng của tôi bị các người đánh thành như vậy, muốn đi, tuyệt đối không được!”

"Tôi đã nói rồi, kẻ nào làm chồng tôi bị thương, phải chết!”

Nói xong, Lý Tuyết giơ khẩu súng trong tay lên và chĩa vào vai của mình.

"Pằng!"

Viên đạn lập tức xuyên qua vai Lý Tuyết, sau đó cắm thẳng vào cổ họng của Tóc vàng rồi bay ra ngoài từ phía sau gáy của gã.

Tóc vàng vẫn còn đang kinh hãi trước câu nói của Lý Tuyết thì trên cổ gã đã bị xuyên thủng một lỗ.

Tóc vàng vật ra trên đất chết không nhắm mắt.

Bốn vệ sĩ lập tức bước tới trước đỡ lấy người Lý Tuyết.

"Cô thế nào rồi?", họ lo lắng hỏi.

Lúc trước khi xuất phát, Bạch Vân Bằng đã dặn dò bọn họ, cho dù bọn họ có chết thì cũng phải bảo vệ bằng được Lý Tuyết. Nếu như Lý Tuyết gặp phải chuyện gì thì sợ rằng bọn họ cũng chỉ có nước chết.

Trên trán Lý Tuyết lấm tấm mồ hôi lạnh, bị viên đạn bắn xuyên qua người làm sao có thể không sao đây?

Nhưng Lý Tuyết vẫn nghiến răng nói: "Không sao".

Các vệ sĩ thấy vậy đưa mắt nhìn nhau, một người trong số đó nói: “Cô Lý Tuyết, để chúng tôi đợi ở đây, cô trở về thuyền trước để bác sĩ Lưu kiểm tra và băng bó cho cô đã”.

"Không", Lý Tuyết kiên quyết nói: "Tôi muốn tự tay báo thù cho chồng mình!”

Bản lĩnh của Đầu trọc không tệ cho nên nếu muốn chạy trốn thì quá dễ dàng, nhưng điều kiện tiên quyết là không phải mang theo cái tên Triệu Thiên phiền toái này.

Nhưng thân phận của Triệu Thiên ở tại đảo Lam này rất đặc biệt, Đầu trọc không thể không mang theo gã.

Đầu trọc nhìn lại nhóm người đang đuổi theo phía sau nghiến răng, đặt Triệu Thiên xuống: “Cút đi cho ông!”

Triệu Thiên đã bị doạ cho sợ khiếp vía ra rồi, sau khi bị thả xuống đất liền lập tức co cẳng chạy.

Đầu trọc thì lại xoay người xông về phía nhóm người đuổi theo.

Lúc Bạch Diệc Phi và Đầu trọc đánh nhau thì anh đã biết thực lực của gã hơn hẳn mình.

Mà thực lực của Bạch Hổ và Từ Lãng hiện tại cũng ngang ngửa với Bạch Diệc Phi cho nên khi thấy Đầu trọc đột nhiên quay lại, xông phi về phía Từ Lãng thì anh ta vội vàng bắt chéo hai tay để cản lại cú xông phi của gã.

Tuy nhiên sức mạnh của Đầu trọc hơn hẳn bọn họ, cho nên Từ Lãng phải lùi lại liên tiếp mấy bước mới có thể đứng vững được.

Gã đầu trọc mượn lực từ cú đạp trên người Từ Lãng quét chân sang ngáng đá về phía Bạch Hổ.

Bạch Hổ dùng cánh tay phải chặn lại rồi nhấc chân đạp về phía Đầu trọc.

Nhưng Đầu trọc lại vòng tay ôm chặt lấy đùi của Bạch Hổ quăng người anh ta ra xa.

Bạch Hổ chật vật tiếp đất, biểu cảm nghiêm trọng liếc mắt nhìn Từ Lãng, sau đó lập tức xông về phía Đầu trọc, Từ Lãng cũng lôi thanh đao của mình ra.

Cả ba lập tức xông vào đánh nhau.

Thực lực của Đầu trọc không hổ là hơn hẳn bọn họ, hai đánh một mà vẫn chưa hề yếu thế.

Lại nhìn sang Bạch Hổ và Từ Lãng.

Một người thì bị quăng ngã hai lần, một người trong tay cầm đao nhưng đã bị đá văng còn ăn thêm một cú đạp.

Hai người bò dậy, đúng lúc đang định xông lên thì Trần Ngạo Kiều đuổi kịp đến nơi, quay ra nói với bọn họ: “Hai người đuổi theo tên kia đi, gã này giao cho tôi”.

Bạch Hổ và Từ Lãng bốn mắt nhìn nhau, nói thực, biết nhau đã lâu mà bọn họ không hề biết thực lực của Trần Ngạo Kiều đến đâu, nhưng Trần Ngạo Kiều nói đúng, Lý Tuyết bảo bọn họ phải bắt được cả hai người về, cho nên tên còn lại cũng không thể để xổng mất!

Cho nên Bạch Hổ và Từ Lãng đồng thời chạy đuổi theo hướng mà Triệu Thiên chạy trốn.

Cùng lúc đó, người của Cuồng Sa cũng đuổi kịp đến nơi.

Trần Ngạo Kiều lập tức ra lệnh: “Viện binh của đối phương đến rồi, mấy người đi giúp Bạch Hổ”.

Người của Cuồng Sa chỉ hành động theo mệnh lệnh chứ tuyệt đối không hỏi nguyên nhân, cho nên sau khi Trần Ngạo Kiều ra lệnh thì bọn họ lập tức đuổi theo Bạch Hổ.

Một mình Trần Ngạo Kiều đánh nhau với Đầu trọc.

Đầu trọc thấy vậy thì mừng như điên.

Quả thực Đầu trọc không muốn để Triệu Thiên gặp phải bất trắc gì, nhưng mà giờ khắc hiểm nguy đương nhiên mạng của mình vẫn quan trọng hơn, cho nên gã cũng không vội đi ngăn nhóm người Bạch Hổ lại.

Đầu trọc nhìn một mình Trần Ngạo Kiều thì đột ngột nở nụ cười: “Nhãi con, quá tự tin không phải là chuyện tốt đâu”.

Trần Ngạo Kiều cũng là một thành viên của Cuồng Sa cho nên cách ăn mặc cũng giống với Cuồng Sa, đều đeo bịt mặt, mà sau khi nghe thấy câu nói của Đầu trọc xong,Trần Ngạo Kiều cũng chẳng quan tâm mà chỉ nhìn về phía xa.

“Vừa rồi tao đã thấy mày ra tay rồi, bản lĩnh không tệ nhưng vẫn chưa đạt đến cấp của tao đâu, một mình mày đánh nhau với tao thì chỉ có nước chết!”, Đầu trọc cười lạnh.

Lúc nãy khi người mặc áo đen xông đến, Đầu trọc đã để ý hết, bởi vì Trần Ngạo Kiều là người đánh giỏi nhất trong nhóm người nhưng so ra thì vẫn còn kém gã nhiều.

Đầu trọc nói tiếp: “Thực ra tao hiểu, đám chúng mày chẳng qua cũng chỉ muốn lập công trước mặt ông chủ mà thôi, cho nên muốn một mình ôm hết việc”.

"Nhưng mà mày cũng phải có cái vốn dắt lưng đã, nếu không thì chỉ có thể chết vì cái ngu của mình mà thôi!”

Nói xong, Đầu trọc bước về phía Trần Ngạo Kiều.

Đúng vào lúc Đầu trọc chỉ còn cách Trần Ngạo kiều khoảng năm mét thì Trần Ngạo Kiều xoay người, không nhanh không chậm mà nhìn thẳng vào mắt Đầu trọc.

Ánh mắt này khiến cho Đầu trọc ngây cả người.

Không biết tại sao, ánh mắt này của Trần Ngạo Kiều khiến cho gã cảm thấy sợ hãi.

Trần Ngạo Kiều hờ hững nói: “Thật là bất ngờ, Đạo Trưởng lại phái hai đệ tử mà gã tâm đắc nhất đến đây”.

Nghe vậy, Đầu trọc kinh hãi: “Mày là ai?”

Trần Ngạo Kiều vẫn hờ hững như cũ: “Hữu Khuê Tả Đằng liên hợp thì còn có chút đáng coi, nhưng đáng điếc là Tả Đằng đã bị chết trong lạc đạn rồi, còn mày…”.

Còn chưa nói xong, Trần Ngạo Kiều đã ra tay.

Tốc độ của Trần Ngạo Kiều rất nhanh, Đầu trọc chỉ biết là anh ta đã ra tay nhưng ngay giây sau thì đã xuất hiện ở trước mặt gã rồi.

Đầu trọc giật mình kinh hãi, vội vàng ra đòn tấn công.

Trần Ngạo Kiều cũng không chút do dự ra đòn.

"Rầm!"

Hai nắm đấm va chạm mạnh vào nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi