"Mang đủ đồ hết chưa con?" Trước khi ra khỏi cửa, Mục Hy Tình hỏi Mục Đồng.
Điện thoại, chìa khoá và cả ví tiền, sau khi Mục Đồng kéo khoá cặp đeo chéo kiểm kê lại một lượt, cậu gật đầu: "Mang đủ hết rồi ạ."
Trong giọng Mục Hy Tình lộ vẻ lo toan: "Hôm nay đúng là xui quá, mẹ là giáo viên hướng dẫn nên phải đi cùng với học sinh bên cuộc thi đàn piano, chú Khưu của con lại đi công tác chưa về, nếu không cũng sẽ chẳng để con đến bệnh viện tái khám một mình."
"Không sao ạ, con đi một mình được mà."
Từ nhà đến bệnh viện cũng chỉ tốn chừng hai mươi phút đi bộ, mặc dù Mục Đồng thấy mẹ lo lắng hơi quá mức, nhưng đặt bản thân vào vị trí của bà để suy nghĩ, cậu lại hiểu được phần nào.
Mục Hy Tình vẫn không yên tâm, liên tục dặn dò: "Trên đường đi con nhớ cẩn thận một chút, có việc gì thì nhớ phải gọi điện thoại cho mẹ."
"Dạ, con biết rồi."
Cậu tính thời gian, từ khi cậu tỉnh lại cho đến bây giờ đã một tháng trôi qua. Hôm nay lúc đến bệnh viện kiểm tra như thường lệ, bác sĩ nói cho Mục Đồng biết rằng, trước mắt tình trạng cơ thể của cậu hồi phục rất tốt.
"Từ ngày mai không cần đến tái khám mỗi ngày nữa, cách một tuần đến một lần là được." Bác sĩ ngồi trước bàn làm việc cúi đầu viết bệnh án, rồi lại hỏi: "Gần đây con vẫn nghe thấy một số âm thanh lạ à?"
"Hình như hết rồi ạ." Mục Đồng rề rà trả lời, nghe giọng điệu chừng như thoáng cảm giác uể oải, tựa như chưa tỉnh ngủ.
"Được, sau khi con về nhớ uống thuốc đúng giờ, rồi mỗi ngày kiên trì tập luyện phục hồi nữa, bình thường rảnh rỗi thì có thể ra ngoài chơi với bạn, gia tăng tần suất xã giao có thể hỗ trợ rất nhiều cho việc khôi phục năng lực ngôn ngữ của con."
Tái khám xong, vào khoảnh khắc ra khỏi bệnh viện, trong phút chốc Mục Đồng cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều. Trước giờ cậu không giỏi nói dối, vừa nãy đối diện với câu hỏi của bác sĩ, có một số việc cậu đã không nói đúng sự thật.
Một nam một nữ đứng ở cửa của cửa hàng tiện lợi ngoài bệnh viện, mỗi người dắt một chú chó cưng, cười ha ha nói chuyện.
Lúc đi ngang qua bên người họ, Mục Đồng không thể tránh khỏi nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người kia.
Chàng trai cười ngốc nghếch vò đầu: "Cái gì nhỉ, ngại quá, lần đầu tiên anh hẹn con gái ra ngoài, chắc hơi căng thẳng."
Cô gái nghe câu nói của anh ta xong thì che miệng không nhịn được cười, dịu giọng nói: "Dạ, em cũng là lần đầu hẹn với con trai."
Bỗng dưng một người thứ ba xuất hiện trong cuộc trò chuyện của hai người, mà giọng của người thứ ba đó lại truyền đến từ dưới chân chàng trai: "Anh ấy đang giả vờ ngây thơ đó, thực ra chủ nhân nhà tôi là một tên trai đểu, nếu lần này anh ấy thành công, chủ nhân của bạn chính là người bạn gái thứ mười hai của ảnh."
Vừa dứt lời, một giọng nói khác vang lên ngay lập tức: "Trùng hợp ghê, chủ nhà tôi chẳng kém chủ nhà bạn là bao, chân giẫm mấy thuyền, hôm qua chị ấy mới bỏ hai người bạn trai, theo tôi thấy thì hai người họ quả thực là xứng đôi!"
Mục Đồng dùng khoé mắt lén liếc một cái, bây giờ một con Phốc sóc trắng như tuyết và một con Corgi mông tròn đang vạch trần bí mật của chủ mình.
Giác quan thứ sáu của loài chó cực kỳ nhạy, chúng nó cảm nhận được điều gì đó ngay tức thì. Mục Đồng vờ như không có chuyện gì xảy ra, vội vàng quay người đi vào cửa hàng tiện lợi.
Triệu chứng này đã kéo dài gần một tháng rồi. Lúc mới bắt đầu, cậu luôn nghe thấy có ai đó nói chuyện xung quanh mình, nhưng lúc nào cũng chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người. Mãi cho đến một ngày, cậu mở cửa sổ trong phòng để thông gió thì bất ngờ phát hiện, vậy mà những giọng nói kia lại đến từ hai con mèo hoang nằm phơi nắng trên bãi cỏ trong vườn.
Đương nhiên chuyện này mà nói ra sẽ chẳng ai tin, do đó, sau khi Mục Đồng nói tình huống của mình cho bác sĩ nghe, kết quả chẩn đoán sơ bộ mà đối phương đưa ra là ảo thính.
Bác sĩ an ủi Mục Đồng, nói rằng bởi vì trước đó não bộ của cậu từng chịu tổn thương nghiêm trọng, máu tụ chèn ép hệ thần kinh nên sẽ khó tránh khỏi xuất hiện một vài di chứng, sau đó bác sĩ kê mấy đơn thuốc có tác dụng an thần, bảo cậu về nhà uống thuốc một khoảng thời gian trước đã.
Hôm nay cậu vẫn chưa uống thuốc, Mục Đồng lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, lúc thanh toán xong ra ngoài, một trai một gái dắt chó đi dạo lúc nãy đã rời đi.
Cậu lục lọi trong ba lô tìm thuốc uống, điện thoại bên trong đúng lúc reo lên, ghi chú hiện trên màn hình là "Quý Nhuệ".
Lần cuối cậu nói chuyện với Quý Nhuệ là vào năm năm trước.
Mục Đồng nghe máy, căng thẳng "alo" một tiếng.
Cách biệt năm năm, giọng của Quý Nhuệ hơi trầm hơn trước đây, nhưng tổng thể không thay đổi nhiều, cậu ấy vẫn giống như trước kia, thích gọi biệt danh của cậu.
"Đồng Đồng ơi bây giờ cậu đang ở đâu? Mọi người tập trung gần đủ hết rồi."
"Tớ mới đến trung tâm phục hồi ở bệnh viện làm kiểm tra, bây giờ tớ qua hội họp với mấy cậu ngay."
"Được, vậy lát nữa gặp nhé."
Hôm nay là ngày họp lớp cấp ba.
Mục Đồng gặp chuyện vào kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp ba, hôm đó vừa hay là ngày Thất tịch, cậu và Quý Nhuệ hẹn nhau ra ngoài xem phim, kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn giữa đường đến điểm hẹn.
Dựa theo bài báo đưa tin lúc đó nói rằng, cậu bị một con mèo hoang trượt chân rơi từ trên cây xuống nện vỡ đầu dẫn đến xuất huyết não, mặc dù được đưa đến bệnh viện cấp cứu ngay lập tức, nhưng cậu vẫn hôn mê mãi không tỉnh, trở thành người thực vật.
Sau vụ việc, Mục Đồng cố gắng nhớ lại rất lâu, bản thân cậu không có bất kỳ ấn tượng gì với sự cố lần đó.
Cậu chỉ cảm thấy dường như mình đã ngủ sâu trong khoảng thời gian rất dài, cho đến khi mở mắt tỉnh lại lần nữa, cậu đã nhìn thấy mẹ mình đứng bên giường khóc không ngừng, người xung quanh nói cho cậu biết rằng cậu đã nằm trên giường hôn mê đúng năm năm.
Với Mục Đồng mà nói, cậu chẳng có bất cứ cảm giác chân thực gì về sự chảy trôi của thời gian, thậm chí ban đầu cậu còn tưởng đây là một trò đùa ác ý mà mọi người bày ra cho cậu, nhưng rất nhiều chuyện sau đó đều đang nói với cậu một cách chân thực rằng, thế giới mà cậu đang sống quả thực đã thay đổi.
Địa điểm liên hoan tổ chức ở phòng tiếp khách của nhà hàng, lúc Mục Đồng đến nơi, gần như mọi người đã có mặt.
"Đồng Đồng ơi, bên này!" Có một giọng nói gọi cậu, cậu ngoảnh đầu nhìn, Quý Nhuệ đang đứng trước bàn riêng cách đó không xa vẫy tay với cậu.
Cậu ấy cao hơn trước, tráng kiện hơn trước, trải qua thời gian năm năm, gương mặt thanh tú nọ đã được gột rửa, giờ đây trông có vẻ chín chắn hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian sau khi tỉnh lại, Mục Đồng và Quý Nhuệ luôn giữ liên lạc, hôm nay là lần đầu ra ngoài gặp mặt, cảm xúc trào dâng khó nói thành lời.
Mục Đồng nắm chặt hai tay trong vô thức, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng trong lòng: "Quý Nhuệ, đã lâu không gặp."
Quý Nhuệ khảng khái khoác vai cậu, xưng anh gọi em với cậu như quá khứ: "Sao cậu cứ như chưa tỉnh ngủ thế này, giọng cũng mềm nhũn luôn."
Mục Đồng mím môi, hai lúm đồng tiền nho nhỏ không mấy bắt mắt hiện trên gò má cậu: "Bác sĩ nói tớ nằm trên giường bệnh lâu quá, công năng của mọi cơ quan trong cơ thể đều thoái hoá, bây giờ phải tiến hành tập luyện phục hồi lại."
Xa cách đã lâu, ít nhiều gì vẻ ngoài của nhóm bạn học cũng thay đổi đôi chút. Mọi người thấy Mục Đồng đến thì không hẹn mà cùng tiến lên vây quanh, niềm nở hỏi thăm tình hình gần đây của cậu.
Tốc độ nói chuyện của Mục Đồng hơi chậm, đối diện với hàng loạt vấn đề của mọi người, rất khó để cậu mở miệng trả lời hết một lần.
Quý Nhuệ thấy vậy thì chủ động giải vây giúp cậu: "Mấy cái con người này, để người ta hoà hoãn xíu đã, có câu hỏi gì thì từng người một hỏi từ từ thôi, vội gì mà vội."
Quý Nhuệ còn chưa nói xong, điện thoại trong túi bất ngờ reo vang, cậu ấy liếc mắt nhìn tên người gọi đến, vội vàng nghe máy chẳng mảy may do dự, gọi người ở đầu bên kia điện thoại một tiếng: "Anh."
Bản thân chàng trai ở đầu bên kia điện thoại đã có cảm giác đàn áp của phụ huynh: "Tối nay ông nội đón sinh nhật, em đừng nghịch ngợm ở ngoài quá lâu, lăn về nhà ăn cơm sớm chút."
Quý Nhuệ luôn thấy hơi sợ người anh lớn này, cậu ta chỉ đành giải thích: "Ấy, anh ơi, em đã nói em tham dự họp lớp rồi mà, không phải ra ngoài quậy phá."
"Quý Nhuệ, lớp trưởng nói phải qua chụp hình chung!" Mục Đồng đi đến nhắc nhở cậu.
Cuộc đối thoại giữa hai anh em bất ngờ ngừng lại, một lúc sau, Dịch Nhiên mới mở miệng hỏi: "Em đang nói chuyện với ai đó?"
"Mục Đồng đó, anh ơi chắc anh có ấn tượng với cậu ấy nhỉ? Chính là cậu trai đặc biệt thích ăn đồ ngọt ngày trước thường đến nhà tụi mình chơi, lúc trước cậu ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, bây giờ đã tỉnh lại rồi."
Dịch Nhiên đang lái xe bỗng nhiên phanh gấp, hai bánh sau của xe không thắng kịp, tông thẳng về phía trước.
Quý Nhuệ nghe thấy âm thanh có người phẫn nộ mắng chửi trong ống nghe, cậu tò mò hỏi anh: "Anh ơi? Bên chỗ anh sao thế?"
Một lúc lâu sau, Dịch Nhiên ung dung, dửng dưng nói: "Tông đuôi xe."