MỘT CỐC BIA MỘT BÍ MẬT


Ngoài trời mưa bắt đầu lộp bộp rơi.

Trong này Đường Song Nguyệt dần bình tĩnh lại nhìn đám rết bò lổm ngổm dưới đất.

Thật ra nàng không sợ đến thế, vậy nên lúc sau trên đất đã la liệt xác rết.

Nghĩ tới con ngựa vẫn còn ở ngoài mưa, nàng đành chạy ra dắt nó vào buộc ở cửa hang.
Sắp xếp xong xuôi, Đường Song Nguyệt quay lại chỗ nghỉ.

Nàng vừa gặm bánh nướng vừa ghi chép.

Bên ngoài cửa hang vừa lóe sáng thì trên trời "đùng" một tiếng lớn.
Đường Song Nguyệt khó chịu nhăn mày, thầm nhủ trong lòng hi vọng trời không mưa to quá.

Nếu không cái hang này mà bị ngập thì nàng cũng chẳng biết chui đi đâu.

Mặc dù không phải lần đầu ngủ nơi hoang vu như này nhưng Đường Song Nguyệt vẫn có chút lo sợ.
Cơn buồn ngủ rất nhanh đã ập tới, nàng chống đỡ không được bao lâu liền chìm vào giấc mộng.


Nửa đêm, Đường Song Nguyệt phải thức dậy thêm củi, khí lạnh sắp khiến nàng đông cứng rồi.
Trải qua một đêm chật vật, tới gần sáng trời đã tạnh mưa.

Khi chắc chắn mặt trời đã lên cao một chút, Đường Song Nguyệt mới tiếp tục hành trình.

Lại băng qua rừng rậm, không tới nửa ngày sau, nàng cuối cùng cũng tới được Đông quốc.

Con ngựa mệt lử không muốn bước đi nữa khiến nàng đành phải ghé vào một tửu lầu bên đường.
Đường Song Nguyệt vừa bước vào, có vài người nhìn nàng bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Chủ yếu là bọn họ chưa thấy đôi mắt màu xanh bao giờ.

Tiểu nhị coi như là người hiểu biết, khom người bước tới: "Khách quan, mời vào, mời vào.

Khách quan chắc là người Lương quốc phải không? Người muốn dùng gì cứ nói với ta."
Đường Song Nguyệt không từ chối lời mời của hắn liền gọi mấy món ăn cùng một ấm trà.

Sau khi ăn xong, nàng cảm thấy không còn sớm nữa, nhanh chóng rời đi.

Vừa ra khỏi cửa, Đường Song Nguyệt nhìn dám người túm lại một chỗ cũng không lấy làm hiếu kì mà đứng lại xem.
Nàng dắt con ngựa ra khỏi lán, chợt nghe thấy tiếng gào của trẻ con: "Tại sao huynh không để ta dẫn đại phu vào? Mẫu thân của ta sắp không chịu nổi nữa rồi." "Haha Tạ Hiên ta còn sống ngày nào chính là muốn cho ả ta chết ngày đấy.

Chỉ là một kĩ nữ lầu xanh, lại dựa vào đứa nghiệt chủng ngươi mà trở thành trắc phu nhân của Tạ phủ, đúng thật hoang đường."
Đứa nhỏ cố chấp xông vào liền bị kẻ điên Tạ Hiên kia hất ngã.

Hắn nói với đại phu: "Ông về đi, Tạ phủ ta không có ai cần phải chữa trị cả." Vị đại phu kia giúp đứa nhỏ đứng dậy, nói: "Thứ lỗi, ta đã nhận tiền của cậu nhóc này nên ta buộc phải làm tròn bổn phận của mình."
Đường Song Nguyệt ở phía ngoài, nghe thấy giọng nói này vội vàng chen vào đám đông.

Trước mắt nàng, vị đại phu đó chính là ngoại công của nàng.

Tạ Hiên thấy đại phu có vẻ cứng đầu liền gọi hạ nhân tới, hống hách nói: "Lão già, đừng để rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.


Các ngươi lên đi."
Một tên hạ nhân lăm lăm cây gậy trong tay, phi tới chỗ hai người họ.

Chỉ là hắn chưa bước được mấy bước liền khuỵu xuống.

Tên điên kia bắt đầu hét lên một tiếng đồ vô dụng rồi lại để một người khác lên.

Tên này còn thê thảm hơn tên trước, trực tiếp bị Đường Song Nguyệt đạp một cước bay về chỗ cũ.
Nàng nói với đứa nhỏ bên cạnh: "Đệ mau dẫn đại phu vào đi, bên ngoài có ta lo rồi." Đứa bé không dám nhiều lời nhanh tay dẫn đại phu vào trong phủ.

Tạ Hiên nghe vậy liền sôi máu hét: "Ngươi là ai? Sao lại xía vào chuyện nhà ta? Hay cho một ả tiện nữ cũng dám phách lối trước cửa Tạ phủ? Các ngươi lên hết cho ta."
Đám hạ nhân nghe lệnh, xông về phía nàng.

Đường Song Nguyệt chỉ dùng mấy chiêu nhẹ nhàng liền cho chúng đo đất.

Tạ Hiên thấy vậy sợ xanh mặt, định vội vàng trốn đi.

Ai ngờ Đường Song Nguyệt vừa dậm nhẹ chân đã ở trước mặt hắn rồi.
Hắn ta sợ đến quỳ xuống van xin: "Nữ hiệp tha mạng." "Vậy đi, ta chỉ đánh ngươi ba chiêu sau đó để ngươi đi.

Thế nào?" Nàng nhếch miệng cười một cái, cúi xuống hỏi hắn.


Hắn nào dám trả lời nhưng cái đầu đã lắc như trống bỏi.
Đường Song Nguyệt ra chiêu thứ nhất: "Chiêu này là để ngươi nhớ trong sách đã dạy ngươi kính già yêu trẻ như thế nào." Nàng tiếp tục xuống chiêu thứ hai: "Chiêu này là để ngươi biết không được coi thường nữ nhân." Chiêu thứ ba, nàng chỉ đơn giản tát cho hắn một phát: "Chiêu cuối coi như miễn phí giảng dạy cho ngươi.

Ngươi thử nghĩ xem nếu ngươi được việc liệu phụ thân ngươi có ra ngoài tìm đứa con khác không."
Tạ Hiên nằm bẹp trên đất, mà Đường Song Nguyệt lại vô tình có được sự tán dương từ những người xung quanh.

Hạ nhân vội đỡ Tạ Hiên vào trong, đám đông cũng từ từ giải tán.
Đường Song Nguyệt không vội đi, mà ngồi một góc lặng lẽ chờ đợi.

Nửa canh giờ trôi qua, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy hình bóng ngoại công từ trong Tạ phủ bước ra.

Ông đứng lại cũng không đi ngay, đôi mắt chậm rãi nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, cho đến khi bắt gặp ánh mắt của Đường Song Nguyệt.
Ông nhìn hồi lâu, định bước tới nhưng chợt dừng lại.

Ông cúi đầu với nàng rồi quay người đi.

Đường Song Nguyệt vội đứng dậy, hét lớn: "Ngoại công, người quên con rồi sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi