MỘT CỐC BIA MỘT BÍ MẬT


Bà ta quên mất đây là vị công chúa được Hạ quốc lựa chọn.

Hành mama vội vàng thay đổi thái độ: "Là ta có mắt không thấy thái sơn, mong công chúa thứ tội." Đường Song Nguyệt đẩy bà ta đến trước mặt Phong Vân, nói nhỏ: "Xin lỗi nàng, ta sẽ nghĩ đến việc tha ngươi một mạng." Hành mama luôn cho rằng mình chỉ dưới vài người trên vạn người, cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải cúi mình xin lỗi một cung nữ.

Bà ta cảm thấy nhục nhã liền hét lên: "Không đời nào." Vừa dứt câu, đoản đao trên cổ bà ta ép sát vào da thịt đến bật máu.

Hành mama sợ hãi nói không nên câu: "Ta..

ta nói.

Ta..

nói là được mà." Bà ta nhìn Phong Vân sau đó cắn môi nói câu xin lỗi.

Vừa được thả ra, Hành mama rối rít hành lễ rồi chạy mất.
Đám người kia vừa đi, Đường Song Nguyệt tháo bỏ băng mắt, kéo tay Phong Vân ngồi xuống ghế, hỏi: "Em không sao chứ?"

"Ta không sao.

Ngược lại là tiểu thư kìa, người có đau lắm không?"
"Chút này thì nhằm nhò gì, còn chẳng bằng lúc ta học võ cùng Lưu lão."
Ngày hôm sau, Hành mama lại tới, thái độ bớt hống hách hơn hôm qua xem ra bà ta cũng không dám đặt điều gì với hoàng hậu.
Thời gian dần trôi, Đường Song Nguyệt cứ một chốc lại nhìn ra ngoài, Phong Vân rót cho nàng một chén trà, nói: "Tiểu thư, người uống chút trà đi." Nàng vô thức nhận lấy, nhấp một ngụm.

Cuối thu, trời càng nhanh tối, Đường Song Nguyệt uống hết chén trà trong tay, liền quay lại nói với Phong Vân: "Tối nay ta có việc phải ra ngoài cung một chuyến, em ở lại đây canh chừng đám người đó nhé." Phong Vân cũng không hỏi nhiều chỉ bảo nàng cẩn thận.
Nửa đêm, hoàng hậu cùng mama thân cận rời khỏi cung, bọn họ không biết rằng vừa ra khỏi cổng liền bị người khác bám theo.

Đường Song Nguyệt chờ ngoài cổng cung đã nửa canh giờ, nàng vừa thấy bóng dáng xe ngựa của hoàng hậu liền phi ngựa đuổi theo.
Minh Nguyệt hồ quả nhiên tên thực như cảnh, chỉ duy nhất vào ngày trăng tròn mặt hồ mới sáng lấp lánh.

Đường Song Nguyệt đi theo hoàng hậu đến Trúc Hiên các, rồi nàng ẩn mình vào một góc lắng nghe động tĩnh.

Bà ta vừa bỏ mũ của áo choàng xuống, một nam tử cao lớn từ phía sau xuất hiện.

Hoàng hậu không nhanh không chậm hỏi một câu: "Ngươi hẹn ta có chuyện gì?"
"Không phải ngươi luôn tìm kiếm chiếc nhẫn lưu ly quang còn lại của Thanh phi sao? Ta vừa hay biết được tung tích của nó." Nam tử nọ liền nở nụ cười quỷ dị.

Hắn ta nói tiếp: "Nếu hoàng hậu không phiền chúng ta vào trong phòng tiếp tục câu chuyện?"
Đường Song Nguyệt nghe tới Thanh phi liền có chút gấp gáp nghĩ "Tại sao lại nhắc tới mẫu phi nàng? Lưu ly quang lại là thứ đồ gì?" Nàng tiến lại gần cửa sổ cố gắng lắng nghe.

Cho tới khi căn phòng rơi vào im lặng, nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa nhanh chóng rời đi.
Đường Song Nguyệt sau khi về tới hoàng cung, liền lẻn vào tẩm cung của hoàng hậu.

Nàng nhớ lại ngày đó cùng đám Phong Vân, Phong Vũ vào đây lấy đồ, trong đống đồ đó không hề có chiếc nhẫn lưu ly nào cả.

Nàng tìm tới tìm lui trong tẩm cung của hoàng hậu cả nửa canh giờ mà chưa thấy tung tích của chiếc nhẫn kia.


Đường Song Nguyệt chợt nhớ ra lần đó nàng dựa vào một cái cột sau đó nó mở ra ngăn bí mật phía sau bức hoành.

Đường Song Nguyệt tiến đến nhìn một hồi, cái ngăn này quả thật không còn gì.

Nàng giơ tay lên gõ gõ xung quanh, quả nhiên có một mảnh gỗ ấn vào được.

Lúc mảnh gỗ bật ra, nàng liền nhìn thấy một chiếc nhẫn mang sắc xanh mờ ảo.
Đường Song Nguyệt cầm chiếc nhẫn lên ngắm nghía một hồi.

Trên thân của nó chạm khắc một nửa hình lá bạch quả.

Vậy tại sao hoàng hậu và cả gã kia đều nhận định hình này là nửa chiếc quạt? Nàng cố gắng ghi nhớ hình dáng của nó, sau đó trả về chỗ cũ, tạm thời nàng chưa thể mang nó đi được.

Đường Song Nguyệt trở về Ngọc Thanh cung cũng đã sắp sang giờ Sửu.

Phong Vân đang ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng tỉnh dậy.

Chủ nhân của nàng đã về, còn mang theo gió lạnh, Phong Vân nhanh chóng giúp Đường Song Nguyệt thay đồ rồi rót một chén trà ấm.


Nàng chưa kịp hỏi gì thì Đường Song Nguyệt đã vội vàng nói: "Em chuẩn bị giấy bút giúp ta."
Phong Vân đi lấy giấy bút sau đó đặt xuống bàn.

Đường Song Nguyệt bắt đầu viết viết họa họa một hồi.

Cầm tờ giấy lên, nàng gấp lại rồi đưa cho Phong Vân: "Sáng mai, em chọn một miếng lưu ly lam sắc trong đống bảo vật rồi tìm Chu thúc, bảo ông ấy làm cho ta vật này càng nhanh càng tốt.

Tốt nhất là nội trong một ngày.

Sau đó gọi cả Phong Vũ đến đây.".

truyện teen hay
"Vâng." Phong Vân đáp lại một lời rồi cất tờ giấy đi.

Đường Song Nguyệt cảm thấy đêm nay cũng quá dài rồi, nàng mệt mỏi nằm lên giường..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi