MỘT ĐÊM BẤT NGỜ TỔNG GIÁM ĐỐC SỦNG VỢ NGHIỆN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cô thật sự rất muốn tới công ty.

Dù phải đồng ý cho Cố Hàn Tình – quả bom hẹn giờ ở bên mình.


“… Hửm? Bà xã, em cũng muốn cho Hàn Tình đi theo à?” Cố Đoàn Thuần bỗng ôm bả vai Hoắc Thủy Nhi, rồi kéo cô vào lòng, nở nụ cười xấu xa, dùng giọng nói cực kỳ mê hoặc nói nhỏ vào tai cô: “Vậy em cầu xin tôi đi?”
“…” Cô cầu xin anh?
Cầu xin cái đầu anh đấy!
Cố Đoàn Thuần nói thẳng câu này trước mặt mọi người, Hoắc Thủy Nhi xấu hổ đến mức ước gì tìm được một cái lỗ để chui vào.

Trời ơi, ông nội vẫn đang ở đây đấy.

Tai Hoắc Thủy Nhi đỏ ửng, mặt nóng bừng, nhưng đối mặt với ánh mắt như hổ như sói của Ân Khiết và Cố Hàn Tình, cô đành phải rít ra mấy chữ từ kẽ răng: “Anh muốn em cầu xin thế nào?”
“Hửm? Tất nhiên là… phải xem biểu hiện của em rồi.”
Giọng nói của anh trầm thấp mê hoặc, làm cả người Hoắc Thủy Nhi nóng bừng.


Anh đặt tay lên vai cô, lòng bàn tay anh nóng hổi, Hoắc Thủy Nhi cắn môi, khẽ nói một câu: “Coi như anh lợi hại!”
Hai người cứ thì thầm to nhỏ, Cố Hàn Tình và Ân Khiết ở bên cạnh đã sớm sốt ruột rồi, Hoắc Thủy Nhi nhận ra điều này, vội đẩy Cố Đoàn Thuần ra rồi đứng cách xa anh, cô nhìn về phía ông nội đang ngồi trên sofa, cũng may ông nội không có biểu hiện gì về chuyện bọn họ thì thầm to nhỏ, giờ Hoắc Thủy Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, ôm cánh tay ông nội nói: “Ông nội, không bằng ông cho cháu và Cố Hàn Tình cùng tới công ty đi, để dì tiếp tục quản lý công việc nhà, như vậy chẳng phải đôi bên đều vẹn toàn sao ạ?”

giấu nổi nụ cười, rồi chú Trương dẫn người ra phòng khách dọn dẹp.

Không biết cô chủ tới công ty là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa…
Ăn xong, trên đường trở về Hoắc Thủy Nhi híp mắt quan sát kỹ lưỡng Cố Đoàn Thuần, đợi anh mở miệng, ai ngờ anh chẳng nói gì, cuối cùng vẫn là cô sốt ruột, bĩu đôi môi đỏ hồng nói: “Cố Đoàn Thuần, có phải anh đã sớm biết mục đích ông nội gọi chúng ta tới đúng không?”
“Nếu tôi biết thì sao?”
“Tại sao anh biết lại không nói trước với tôi…”

Hoắc Thuỷ Nhi u oán nhìn Cố Đoàn Thuần.

Anh đã biết từ lâu, vậy nói cho cô biết thì ít nhất cô cũng có thể chuẩn bị một chút không phải sao?
Cũng không đến mức hoảng loạn như thế!
“Nói cho em thì có ích gì?” Cố Đoàn Thuần không quan tâm, anh ngồi ở hàng ghế sau xử lý tài liệu trên máy tính, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên.

Cực kỳ không tôn trọng người khác!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi