“Hả?”
“Về tắm!” Cố Đoàn Thuần nói với vẻ hơi chán ghét, nhưng Hoắc Thủy Nhi lại phì cười thành tiếng.
Về đến nhà đã mười giờ tối, dì Liễu chuẩn bị đồ ăn khuya cho hai người.
Ăn mì xong, Hoắc Thủy Nhi hài lòng nằm lên giường nhưng lại bị Cố Đoàn Thuần kéo đi tắm…
Tắm xong, cơ thể Hoắc Thủy Nhi thơm tho, cô quấn khăn tắm đi tới bên cạnh Cố Đoàn Thuần, còn cố ý xoay hai vòng: “Giờ được rồi chứ? Đảm bảo trong ngoài đều sạch sẽ!”
“Hoắc Thủy Nhi!”
“Hả?”
Hoắc Thủy Nhi nghe Cố Đoàn Thuần gọi thì chớp mắt, ngơ ngác ngẩng đầu, anh dữ gì mà dữ chứ?
Cô đã tắm hơn ba mươi phút theo yêu cầu của anh rồi đấy.
Hứ.
Chẳng phải cô chỉ bị Hà Thuyết động vào thôi sao? Đến mức phải tắm kỹ như vậy à? Nhưng… chẳng lẽ trước đây Cố Đoàn Thuần chưa từng bị phụ nữ động vào?
Hoắc Thủy Nhi không cam tâm nghĩ.
“Em biết hành động lúc này của em gọi là gì không?” Cố Đoàn Thuần vốn đang ngồi trên giường đọc tạp chí, nắm chắc xu hướng tài chính mọi lúc.
Chỉ là anh vừa ngước mắt đã thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp ‘làm duyên làm dáng’ trước mặt mình, thử hỏi một người đàn ông tinh lực dồi dào làm sao mà chịu nổi?
Thấy Cố Đoàn Thuần đột ngột ngồi dậy, mắt dần tối lại, Hoắc Thủy Nhi còn chưa kịp phản ứng lại.
“Chẳng hiểu kiểu gì! Chẳng phải anh bảo tôi tắm sao? Giờ tôi tắm xong rồi cho anh nghiệm thu kết quả còn không được?”
Nghiệm thu… kết quả…
Cố Đoàn Thuần nghe giọng điệu và cách dùng từ ngày càng tùy ý của cô, anh đột nhiên nở một nụ cười gian, sau đó kéo cánh tay Hoắc Thủy Nhi, dứt khoát kéo cô lên giường!
“Này này này… Cố Đoàn Thuần, anh làm gì đấy? Giở trò lưu manh à?”
Cơ thể bỗng bị một lực đột ngột kéo lên giường, Hoắc Thủy Nhi lập tức hoảng sợ nắm lấy chiếc khăn tắm trên người mình sắp rơi xuống.
Vừa rồi cô thực sự chẳng có sức để mà tắm, bây giờ bên trong không mặc gì cả!
Giờ bị Cố Đoàn Thuần đè lên giường, cô chỉ cảm thấy tay chân cứng đờ.
Lỡ như… lỡ như Cố Đoàn Thuần muốn làm gì cô ngay tại đây, thế chẳng phải cô không còn sức để ngăn anh sao?
“Không phải em rất rõ tôi muốn gì à?” Hai tay Cố Đoàn Thuần đỡ lấy bả vai Hoắc Thủy Nhi, giọng điệu trầm thấp như tiếng violin êm tai nhất nhưng lại khiến Hoắc Thủy Nhi lập tức biến sắc: “Cố Đoàn Thuần, anh không thể làm vậy với tôi! Anh, anh, anh làm thế này là cưỡng bức.
Cưỡng bức phát sinh quan hệ không chính đáng với người khác phải đi tù đấy, anh buông tôi ra, nếu không tôi hét lên đấy!”
Hu hu hu.
Biết trước ở cùng phòng với Cố Đoàn Thuần nguy hiểm thế này thì cô không chỉ quấn khăn tắm rồi ra đâu.
Cô nên mặc tám chiếc ao phao rồi ra để anh muốn giở trò lưu manh thì cũng phải cởi hết tám cái áo của cô mới đúng! Cho dù nóng chết thì cũng không để Cố Đoàn Thuần thành công!
“Giở trò lưu manh?” Mấy chữ này khiến Cố Đoàn Thuần hứng thú, khóe miệng anh cong lên như có như không, ngón tay đã men theo sườn mặt Hoắc Thủy Nhi trượt xuống dưới.
Nó như thể mang theo dòng điện, trượt thẳng từ gò má cho đến xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp, khiến Hoắc Thủy Nhi khẽ run lên.
Ưm…
Cảm giác kỳ lạ này là sao?
Hoắc Thủy Nhi nhận ra mình lại hưởng thụ sự mơn trớn của Cố Đoàn Thuần, cô xấu hổ muốn chết, cắn chặt răng không nói gì.
Suy cho cùng thì cô chỉ là một cô gái yếu ớt mà thôi, lỡ như Cố Đoàn Thuần thật sự dùng sức mạnh với cô thì chẳng phải cô không còn sức chống đỡ sao?
Hoắc Thủy Nhi khóc không ra nước mắt, nhưng nhắm mắt hồi lâu mà việc trong tưởng tượng vẫn không xảy ra..