Anh đứng dậy và nói: “Qua đây!”
Tôi tưởng anh gọi mình qua để ngủ cùng nên nhíu mày: “Tóc tôi vẫn chưa khô!”
Anh ừm một tiếng, vẫn gọi: “Qua đây.”
Tôi bước tới, nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì?”
Anh ấn tôi ngồi xuống giường, cầm chiếc khăn lau tóc cho tôi, giọng nói thờ ơ: “Lúc nào cũng dùng máy sấy sẽ khiến tóc bị hư tổn.”
Tôi mím môi: “Lau bằng khăn lâu lắm.”
Đầu óc hơi choáng váng, tôi có chút khó chịu: “Phó Kiến Hưng, tôi buồn ngủ rồi, dùng máy sấy đi!”
Anh không đáp mà chỉ đặt tôi dựa vào lòng mình rồi nói: “Ừm, ngủ đi.”
Tôi không còn nhiều tinh thần và sức lực nữa, chưa đợi anh lau khô tóc cho mình mà đã thiếp đi rồi.
Ngày tháng trôi qua trong mơ hồ, có lẽ vì mang thai nên tôi thường thấy hơi bất an.
Sau khi khám thai trong bệnh viện xong, đứa bé đã bắt đầu phát triển thành hình.
Hình như tâm trạng của Phó Kiến Hưng rất tốt, sau khi lên xe, anh nhìn tôi và nói: “Lát nữa em muốn ăn gì?”
Tôi lắc đầu, hơi mệt mỏi tựa vào lưng ghế: “Đều được!”
Rõ ràng chẳng làm gì cả nhưng lại thấy mệt cực kỳ.
Thấy tôi như vậy, anh thắt dây an toàn giúp tôi, lên tiếng: “Chúng ta về nhà ăn, ăn xong nghỉ ngơi một lúc.”
Tôi gật đầu, khẽ nhắm mắt lại, chuẩn bị tiếp tục tựa thêm một lúc.
Mấy ngày tiếp theo tôi vẫn không có tinh thần gì cả, thai bốn tháng không được tính là lớn nên tôi vẫn có thể đến công ty.
Việc kiểm toán của Phó thị đã kết thúc nên tôi cũng thoải mái hơn được chút.
Vì chuyện của AC nên Hàn Sương chủ động xin nghỉ việc với tôi, tôi không duyệt, chỉ bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước đã.
Cuối tuần, tôi hẹn Kiều Cao Nghĩa, muốn tìm hiểu về chuyện nhà máy khu phía Nam với anh ta.
Nghĩ đến việc anh ta là anh em của Phó Kiến Hưng, nếu tôi báo thẳng chuyện này lên công ty thì sẽ không hợp với đạo lý đối nhân xử thế.
Dứt khoát chuẩn bị hẹn riêng bàn với anh ta.
Quán cà phê.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu, tôi gọi một ly nước ép trái cây, Kiều Cao Nghĩa nhìn tôi, hơi mất kiên nhẫn hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”
“Anh ghét tôi vì Lục Hoà Nhi hay vì lý do nào khác?” Tôi lên tiếng, khá muốn tán gẫu.
Anh ta sửng sốt, một lúc sau mới bật cười: “Cô tìm tôi để nói chuyện này sao?”
Tôi lắc đầu: “Không phải!”
“Chỉ hỏi vậy thôi.” Tâm trạng tôi không được tốt lắm, nói: “Mọi người luôn nhìn về phía trước, tôi và Phó Kiến Hưng đã kết hôn, là chuyện ván đã đóng thuyền.
Anh thích Lục Hoà Nhi, nếu đã vậy thì tại sao không bày tỏ lòng mình, rồi hai người ở bên nhau?”
“Nói đủ chưa?” Anh ta nhíu mày, rất bực mình: “Thẩm Mai Trang, cô nghĩ cô là ai? Cô nghĩ mình là nữ chính không gì không làm được à? Cô nói vài câu thì người ta phải đi thẳng đến kết cục phía trước à?”
Tôi cụp mắt, không nói gì nữa..