“Cái này đơn giản.” Lâm Diệc Hàng đút tay trong túi áo khoác dài màu trắng, mặt đầy ung dung trả lời.
Cố Tử Yên lại nói: “Một chuyện khác nữa là Bạch Dương mang thai.”
“Của ai?” Lâm Diệc Hàng nhíu mày.
Cố Tử Yên sắc mặt nhăn nhó trong chốc lát, cắn răng nghiến lợi trả lời: “Của Kình Hiên, nhưng Bạch Dương không biết, nếu như Kình Hiên biết Bạch Dương mang thai, nhất định sẽ đoán được ngay, đó là con của anh ấy.”
Đêm đó, cô bỏ thuốc cho Bạch Dương, ban đầu là muốn Bạch Dương thác loạn cùng người đàn ông khác, sau đó nhân cơ hội chụp ảnh và quay video, phá hủy hoàn toàn Bạch Dương, nhưng lại không nghĩ tới Bạch Dương không trở về phòng, mà cùng Kình Hiên đi sang phòng khác một đêm, làm kế hoạch của cô ta hoàn toàn thất bại.
Hết cách, chờ sau khi Kình Hiên đi, cô chỉ có thể đổi một chiêu, sắp xếp một người đàn ông len lén vào phòng ngủ bên cạnh Bạch Dương, giấu giếm người qua đêm với Bạch Dương là Phó Kình Hiên.
Nhưng không ngờ rằng, một lần đó, Bạch Dương có thai luôn!
Nghĩ tới đây, Cố Tử Yên nắm chặt lòng bàn tay, giọng lạnh nhạt nói: “Cho nên, chúng ta nhất định không thể để cho Kình Hiên biết Bạch Dương phá con của anh ấy, ít nhất là trước khi cái thai bị phá thì anh ấy không được biết.”
Không thể được, với tính tình chịu trách nhiệm của Kình Hiên, nhất định sẽ ly dị với Bạch Dương, để Bạch Dương sinh con.
Lâm Diệc Hàng khẽ vuốt cằm: “Cô muốn tôi làm gì?”
“Nhà họ Lâm có truyền thống ngành y, cậu chắc hẳn có năng kia ảnh hưởng tới cả bệnh viện Hải Thành, tôi muốn cậu theo dõi Bạch Dương, bất kể cô ta tới khoa sản bệnh viện nào, cậu cũng phải để các bác sĩ phụ tránh khoa sản nói với cô ta đứa bé trong bụng của cô ta có vấn đề không thể giữ, tốt nhất phá nó đi.”
Cố Tử Yên nhìn anh, nụ cười trên mặt đáng sợ.
Lâm Diệc Hàng tự nhận mình không phải là người tốt, nhưng giờ khắc này, cũng bị vẻ nhẫn tâm bất chấp của cô ta làm cho hoảng sợ.
Trong lòng cũng không nén hoài nghi, người phụ nữ tàn nhẫn trước mắt này, thật sự là người khi còn bé không màng gì cả, là cô bé cứu mình từ tay lên kẻ buôn người sao?
Nhưng thấy Cố Tử Yên có đôi mắt giống hệt cô bé đó, Lâm Diệc Hàng lại bỏ hoài nghi trong lòng đi.
“Được, nếu như đây là điều cô muốn, tôi nhất định sẽ giúp cô hoàn thành.” Lâm Diệc Hàng trả lời, mắt kính phản chiếu.
Cùng lúc đó, khoa sản.
Bạch Dương lo sợ bất an ngồi ở trên ghế dài, chờ kết quả kiểm tra của mình.
Đợi có chừng mười mấy phút, một y tá dẫn cô vào phòng làm việc của bác sĩ.
“Bác sĩ, kết quả như thế nào, tôi thật...!Thật sự mang thai sao?” Bạch Dương hai nắm vào nhau, vô cùng khẩn trương hỏi.
Bác sĩ gật đầu một cái, đưa kết quả trong tay tới: “Chúc mừng cô Bạch, cô quả thật đã mang thai, khoảng một tháng mười ngày.”
Bạch Dương trong đầu nổ một tiếng.
Mặc dù đã có chuẩn bị tình thần, nhưng khi nghe đáp án chính xác thì vẫn bối rối.
Cô mang thai.
Cô lại sự mang thai!
Bạch Dương tay cầm túi kết quả kiểm tra run rẩy, trên mặt không có chút máu nào, hết sức hoảng sợ, không biết nên làm gì.
“Cô Bạch, cô Bạch?” Bác sĩ gọi cô hai tiếng..