Hoắc Thủy Nhi bỗng nhớ ra lúc ăn cơm ông cụ đã rót cho Cố Đoàn Thuần mấy ly rượu củ mài nhung hươu, nghe nói có tác dụng bổ thận tráng dương, xem ra lúc này men rượu đã ngấm.
Dù sao Hoắc Thủy Nhi vẫn là một cô gái, cô đang nghĩ rượu nhung hươu sẽ khiến Cố Đoàn Thuần không cầm cự được, lo lắng anh và Cố Hàn Tình ở riêng một mình sẽ bị Cố Hàn Tình quyến rũ, vì thế cô rất sốt ruột.
Đúng lúc này chú Trương đi qua, Hoắc Thủy Nhi vội kéo chú ấy lại, xấu hổ hỏi: “Chú Trương, tối nay cháu với Đoàn Thuần ở phòng nào ạ?”
Chú Trương vừa nghe cậu chủ và mợ chủ không đi nữa thì rất vui, bèn nói cậu chủ có phòng riêng ở hướng Đông lầu hai, chú ấy đã cho người chuẩn bị chăn gối hết rồi.
Hoắc Thủy Nhi cảm ơn chú Trương, chờ chú ấy đi, cô đứng trên cầu thang, gửi tin nhắn cho Cố Đoàn Thuần.
“Tôi đang ở phòng ngủ của anh, mau lên đây đi.”
Dưới tác dụng của rượu nhung hươu, người Cố Đoàn Thuần nóng ran khó chịu, trong đầu toàn là hình ảnh tối hôm trước Hoắc Thủy Nhi tắm trong bồn tắm của mình, anh cảm thấy toàn thân căng trướng, máu trong người dường như đang chảy ngược.
Tin nhắn này tựa như tin nhắn cứu mạng anh.
Khiến cho máu đang chảy ngược trong anh cuối cùng cũng được dễ chịu, bốc lên hừng hực trong người.
Cố Hàn Tình thấy Cố Đoàn Thuần muốn đi thì lập tức kéo bàn tay to ấm áp của anh lại.
“Anh Đoàn Thuần, anh đi đâu vậy? Thủy Nhi vẫn chưa lấy chén trà về mà…”
“Tôi hơi chóng mặt, muốn về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Cố Hàn Tình vội vàng đứng lên, ôm eo Cố Đoàn Thuần: “Vậy em đi cùng anh…”
Cố Đoàn Thuần đã hơi say, đầu óc hơi mơ màng, anh cảm thấy khá khó chịu và chán ghét trước việc Cố Hàn Tình chủ động ôm mình thế này.
Anh đẩy cô ta ra không chút lưu tình, lạnh lùng nói: “Hàn Tình, tôi luôn coi cô là em gái, cô nên biết rõ điều này.”
Cố Hàn Tình ngã ngồi trên ghế sofa, nhìn dáng vẻ hung dữ lạnh lùng của Cố Đoàn Thuần mà sợ hãi, cô ta chưa thấy anh như thế bao giờ.
Đây là lần đầu tiên cô ta nghi ngờ quyết sách của mẹ, lỡ như cưỡng ép Cố Đoàn Thuần thêm nữa rồi anh sẽ hoàn toàn ghét cô ta thì sao?
Dù sao Cố Thích Phi và Hoắc Thủy Nhi chắc chắn đã đang diễn kịch xuân rồi, chỉ chờ lát nữa cô ta đi bắt gian là mục đích sẽ đạt được.
Nghĩ như vậy, Cố Hàn Tình cúi đầu, xin lỗi Cố Đoàn Thuần.
Cố Đoàn Thuần chẳng thèm nhìn cô ta thêm nữa, vì uống khá nhiều rượu nhung hươu nên bước chân anh cũng hơi loạng choạng, lảo đảo đi về phòng ngủ trên lầu hai của mình.
Cố Đoàn Thuần vừa mở cửa, Hoắc Thủy Nhi liền thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức kéo anh vào phòng tắm, vừa đi vừa bảo: “Vừa nãy tôi lên mạng tra rồi, anh uống nhiều rượu như thế, phải uống nhiều nước từ từ giải rượu, nếu thấy người nóng thì có thể đi tắm nước lạnh.
Anh thấy bạn người bạn như tôi đủ tốt chưa? Cứu anh ra khỏi tình cảnh dầu sôi lửa bỏng…”
Nói rồi Hoắc Thủy Nhi đưa anh đứng dưới vòi hoa sen.
Cố Đoàn Thuần nhìn chằm chằm cổ trắng nõn của Hoắc Thủy Nhi, còn có cái miệng anh đào nhỏ nhắn lanh lợi kia, bỗng nhiên mắt anh tối đi, sau đó đẩy cô lên tường, hơi nóng ham muốn phả vào mặt cô.
Đến lúc này Hoắc Thủy Nhi mới ý thức được Cố Đoàn Thuần không phải bệnh nhân để mặc cho cô sắp đặt, mà là con sư tử dũng mãnh có thể ăn sạch cô một cách dễ dàng.
Hoắc Thủy Nhi vừa đẩy anh ra vừa cảnh cáo: “Cố Đoàn Thuần, anh làm gì hả? Anh bình tĩnh chút đi!”
Nhưng anh lại như không nghe thấy, giọng nói trầm thấp gợi cảm lại hơi khàn vang lên: “Tôi không muốn tắm nước lạnh, tôi muốn em…”.