Vừa nói xong, lập tức bị Lâm Nghi Đan trừng mắt lườm, có điều Hoắc Thủy Nhi không để ý chút nào!
“À đúng rồi!” Hoắc Thủy Nhi bỗng nhiên như bừng tỉnh, ngọt ngào kéo tay ông cụ: “Ông nội, vậy thì cho Nghi Đan một bức đi.
Hay là cho cô ấy trước đi ạ, chúng ta là người một nhà, ông cho cháu lúc nào cũng được, vẫn nên ưu tiên cho người ngoài trước…”
“…”
Hoắc Thủy Nhi đáng chết!
Hoắc Thủy Nhi giống như bé thỏ trắng, thấy Cố Hàn Tình ngăn Lâm Nghi Đan lại, sau đó đưa cô ta ra ngoài.
Đôi mắt cười của Hoắc Thủy Nhi cong cong, giống như con mèo nhỏ vừa ăn vụng, ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn vẫn còn đang kéo tay ông cụ.
Không cướp được chồng thì muốn cướp ông nội của cô à?
Mơ đẹp đấy!
Lúc lấy lại tinh thần thì bắt gặp ánh mắt đầy ý vị sâu xa của Cố Đoàn Thuần, Hoắc Thủy Nhi chỉ cảm thấy cả người lạnh đi, vội vàng rời mắt sang hướng khác.
Cố Đoàn Thuần trông thấy cảnh này, khóe miệng giật giật, vẻ mặt ảm đạm không rõ.
“Ơ! Hôm nay náo nhiệt thế? Mọi người đều ở đây à?”
Đúng lúc này, Cố Thích Phi cà lơ phất phơ đi từ cầu thang xuống, nhìn thấy người ngồi đầy trong phòng khác thì trực tiếp đi qua, vừa hay ngồi bên cạnh Hoắc Thủy Nhi.
Cái tên ăn chơi này.
Hoắc Thủy Nhi dịch sang bên cạnh, nhưng ông nội ngồi sát bên mình nên không trốn thoát được.
Cố Hàn Tình tiễn Lâm Nghi Đan trở về đã nhìn thấy cảnh tượng này!
Vừa rồi lúc Nghi Đan tới liền khoe khoang với mình, nói là cho Hoắc Thủy Nhi chút dạy dỗ nhỏ.
Cô ta tò mò là cái gì, nhưng hỏi một hồi lâu, Lâm Nghi Đan mới lén nói cho cô ta biết là cho cô một bạt tai!
Quá đã mà!
Mặc dù bây giờ gương mặt Hoắc Thủy Nhi vẫn trắng nõn như thường, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy vệt đỏ trên gò má trái.
Cố Hàn Tình nhếch môi lộ nụ cười chế giễu.
Người phụ nữ này không chỉ dụ dỗ anh trai mình, mà còn quyến rũ anh Phi…
Nhưng mà càng như vậy thì càng nhiều cô gái muốn cô chết!
Cho dù Hoắc Thủy Nhi cực thông minh thì sao? Cô không thể không chịu thiệt khi gặp người phụ nữ như Lâm Nghi Đan chắc?
Từ khi lên tiểu học, Lâm Nghi Đan đã bắt đầu quấn lấy Cố Đoàn Thuần, đúng là fan cuồng, coi Cố Đoàn Thuần như thuộc sở hữu của mình, trước kia bao nhiêu cô gái đều bị cô ta đuổi đi.
“Thủy Nhi, mặt chị bị sao vậy, hình như bị thương à?”
Cố Hàn Tình xem náo nhiệt mà không chê lớn chuyện nói.
Nghe Cố Hàn Tình nói xong, Hoắc Thủy Nhi không nhịn được muốn đỡ trán, cô gái này cảm thấy gây gổ với mình có chỗ tốt nào không?
Quên dạy dỗ lần trước rồi à?
“Đúng vậy, không cẩn thận bị va vào.
Từ bao giờ Hàn Tình lại quan tâm tôi thế?” Hoắc Thủy Nhi lặng lẽ tránh bàn tay heo ăn mặn của Cố Thích Phi đang lại gần.
Câu cuối cùng này lại làm Cố Hàn Tình đỏ cả mặt.
Không phải ngượng, mà là bị tức.
Nếu như không phải vì Hoắc Thủy Nhi, mình sẽ không bị cấm túc!.