MỘT ĐÊM BẤT NGỜ TỔNG GIÁM ĐỐC SỦNG VỢ NGHIỆN



“Nói đi.”
“…” Khí thế của Cố Đoàn Thuần mạnh mẽ quá rồi! Anh chỉ im lặng ngồi đó thôi cũng đã khiến Hoắc Thủy Nhi sợ, nhưng nghĩ đến sự trong trắng của mình, Hoắc Thủy Nhi vẫn không do dự mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Đoàn Thuần, cắn răng nói: “Cố Đoàn Thuần, tôi có chuyện cần nói với anh.”
“Ồ?” Mặt Cố Đoàn Thuần hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Tôi từng nói là đưa cơm đủ một tháng thì mới có thể đồng ý với em.”
“Không phải chuyện này…”
“Vậy thì chuyện gì?”
“Là, là…” Hoắc Thủy Nhi ngập ngừng ấp úng, nhất là khi đôi mắt đen như sao của Cố Đoàn Thuần nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mình, cô càng khó khăn không thốt nên lời, cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực! Chết tiệt, sao trên đời lại có người đàn ông đẹp đến thế này? Khuôn mặt được tạc như một tác phẩm nghệ thuật và khí chất nổi bật, chỉ cần nhìn vào thôi đã khiến người ta chìm sâu trong đó.


Hoắc Thủy Nhi bị đôi mắt sâu thẳm đó của anh nhìn chòng chọc, cô không nói được câu nào.

Đúng là yêu nghiệt mà!
“Em không nói thì ngậm miệng lại nghiêm túc ăn cơm đi.” Cố Đoàn Thuần như mất đi kiên nhẫn, đôi môi mỏng hé mở nhưng giọng nói lại trầm thấp êm tai.

Thần linh ơi… giết cô đi.

Tại sao cả giọng nói của người đàn ông này cũng êm tai đến thế?
Hoắc Thủy Nhi phản ứng lại mình đang mê trai, cô vội lắc đầu, nói một cách đầy trịnh trọng và nghiêm túc: “Cố Đoàn Thuần, chúng ta kết hôn theo thỏa thuận, hôn nhân hợp đồng, anh hiểu cái này là ý gì đúng không?”
“Ừm, cần tôi tra google cho em?”
“… Không cần, ý tôi là, mặc dù hai chúng ta kết hôn rồi, nhưng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, không phải vợ chồng thật.


Thế nên anh không thể đối xử với tôi…” Hoắc Thủy Nhi bối rối dùng từ, cô vẫn chưa quyết định xong nên nói thế nào thì Cố Đoàn Thuần đã đặt đũa xuống, hơi ngạc nhiên nói: “Tôi đối xử với em? Chắc không phải em tưởng tôi làm gì em đấy chứ?” Cố Đoàn Thuần khẽ cười một tiếng: “Tôi không có hứng thú với giá đỗ.”
Tôi không có hứng thú với giá đỗ…
Cả buổi sau, bên tai Hoắc Thủy Nhi vẫn văng vẳng mãi câu này.

Đứng trong phòng nhìn quần áo trong tủ, Hoắc Thủy Nhi vô cùng oán hận, quả thật là quần áo của cô đều khá trẻ trung như quần áo của học sinh cấp ba.

“Chọn xong chưa? Mợ chủ, mợ nên đi đưa cơm cho cậu chủ rồi.”
Dì Liễu gõ cửa nhắc nhở, sáng nay sau khi cậu chủ đi thì mợ chủ luôn nhốt mình trong phòng, không biết đang nghĩ gì.

“Đến đây đến đây, cháu đến ngay đây.”
Hoắc Thủy Nhi nghe thấy giọng nói thì vội đáp lại, cô cúi đầu nhìn trước ngực hơi nhô lên của mình, cái tên khốn Cố Đoàn Thuần này! Rõ ràng cô cũng có chút vốn được không hả? Sao lại là giá đỗ chứ? Giá đỗ nhà anh trông xinh đẹp thế này à?
Xì!

Hoắc Thủy Nhi khinh bỉ mắng Cố Đoàn Thuần một hồi, cuối cùng chọn một chiếc váy đỏ đơn giản, sau đó đi tìm dì Liễu lấy hộp cơm.

Trợ lý Chu đã đứng đợi bên ngoài cổng rồi, Hoắc Thủy Nhi vội cúi người vào xe.

Cô ôm hộp cơm, nước bọt sắp chảy ra luôn rồi.

Cho dù thế nào, cô vẫn phải cảm ơn Cố Đoàn Thuần.

Nếu không có Cố Đoàn Thuần thì mình không có nhà to để ở, cũng không có được đồ ăn phong phú thế này mỗi ngày..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi