MỘT ĐÊM BẤT NGỜ TỔNG GIÁM ĐỐC SỦNG VỢ NGHIỆN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này Hoắc Thuỷ Nhi mới phát hiện tên anh ta là Mộ Long, góc dưới bên phải mỗi bức tranh đều có chữ ký của anh ta!
“Muốn, tôi muốn vẽ hai bức, tôi ngồi đây nhé?”
Hoắc Thuỷ Nhi hài lòng tìm một vị trí, sau đó tạo dáng theo kiểu mà cô cho rằng là đẹp nhất từ những bức ảnh xem trên mạng, cô chống một tay lên hông đứng trước đài phun nước, một tay chỉ lên trời, đầu hơi cúi xuống… “Phụt!”
Mộ Long đột nhiên bật cười thành tiếng, Hoắc Thuỷ Nhi cau mày nhìn anh ta: “Sao vậy? Tư thế này của tôi khó vẽ được à? Có cần tôi đổi sang tư thế đơn giản hơn không? Nhưng tôi thấy tư thế này rất đẹp.”

“…”
Hoắc Thuỷ Nhi khó xử nhìn Mộ Long, tư thế này cô nhìn thấy khi lướt xem video, cô cảm thấy đứng trên bãi biển tóc bị gió thổi nhẹ, lười biếng giơ tay, nghiêng đầu để gió biển thổi vào rất đẹp.


Chỉ là… ba phút sau, khi Hoắc Thuỷ Nhi nhìn thấy “bức ảnh nghệ thuật” mà Mộ Long vẽ cho mình, mặt cô với than đen ở bên cạnh đã gần tone với nhau.

“Đây là tranh anh vẽ cho tôi?”
Cái quái gì đây?
Trên bức tranh là một nhân vật hoạt hình đứng cạnh đài phun nước với vẻ không còn lưu luyến cuộc sống… “Ừm, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đúng là tôi vẽ đấy.”
“Ảnh chân dung đâu?” Hoắc Thuỷ Nhi nổi nóng.


Cô đã đứng dưới nắng gần nửa tiếng mà lại chỉ có thế này… Ừm, cái này chắc chỉ vài đường cơ bản là xong mà?
“Tôi không nói chín mươi nghìn là phí vẽ tranh chân dung mà.” Mộ Long chớp đôi mắt to nhìn cô với vẻ vô tội và đáng yêu.

Anh ta khá giống nghệ sĩ đường phố, lúc này trên người anh ta còn có mấy phần vô lại, cảm giác cực kỳ giống dân nghệ thuật.

Tay cầm tờ giấy vẽ của Hoắc Thuỷ Nhi siết chặt.

“Hơn nữa giấy này của tôi đắt lắm đấy.” Có vẻ Mộ Long đã kiếm đủ, anh ta bắt đàu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.


Hình như anh ta cũng không định lấy tiền của Hoắc Thuỷ Nhi: “Bức này coi như tặng cô đi, người có duyên.

Ha ha ha.”
Người có duyên?
Mẹ nó!
Tôi làm người mẫu, một ngày cũng được chín trăm đó, sao anh lại không biết xấu hổ như vậy hả?
Hoắc Thuỷ Nhi trợn tròn mắt, nhét chín mươi nghìn vào túi Mộ Long: “Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng trả tiền rồi, anh phải vẽ đàng hoàng cho tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi