MỘT ĐÊM KINH HỈ: THẨM TIÊN SINH, XIN HÃY TỰ TRỌNG



Đối với tình huống này của cô Diệp, tôi cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng, nó không liên quan đến tôi.

"Thanh âm hắn trầm thấp lạnh lùng, không biểu lộ một chút cảm xúc nào.

"Chính vì đứa bé này có liên quan đến anh nên hôm nay tôi mới cùng anh gặp mặt.

Anh đừng lo, tôi cái gì cũng không muốn, thứ duy nhất tôi muốn là đứa bé này!" Lồng ngực nàng phập phồng, hai tay nắm chặt cạnh bàn chống đỡ cơ thể.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào người nàng, toàn thân nàng như được phủ một vầng hào quang vàng nhạt nhu hoà, mái tóc rũ xuống hai bên má càng làm tăng thêm vẻ ôn nhu mềm mại của nàng.

Trái tim hắn cứ như vậy nhẹ nhàng rung động, đôi mắt hắn khẽ chuyển động, giọng nói lạnh lùng dường như dịu đi một chút, "Nếu đứa nhỏ là của người đàn ông khác thì sao?"
Giọng nói nàng vô cùng chắc chắn: "Tôi vẫn sẽ giữ lại! Mà so với giám đốc Thẩm, tôi càng hi vọng đứa bé này là của người đàn ông khác!"
Giật mình, đôi mắt Thẩm Mặc Hàn lập tức nheo lại, yết hầu khẽ động, thanh âm bỗng nhiên lạnh đi vài phần, "Chà? Tôi ngược lại xin lắng tai nghe! "

"Nếu như là của người đàn ông khác, tôi với hắn càng dễ thoả thuận hơn, cho dù phải thanh toán cho hắn một chút tiền, mà giám đốc Thẩm có chút hiểu đạo lý làm người.

" Diệp Nhược Sơ nghiến răng nói từng chữ một.

"Cô Diệp có thể sinh con cho người đàn ông mình không yêu, nhưng tôi không thể để người phụ nữ tôi không yêu sinh con của tôi, hiểu không?"
Nhìn nàng một hồi lâu, Thẩm Mặc Hàn mới mở miệng, thanh âm cứ như vậy thờ ơ.

Ngược lại, ánh mắt của hắn càng trở nên thâm thúy, giống như hố sâu không thấy đáy, ánh sáng lờ mờ nhanh chóng vụt qua, khiến người ta không kịp bắt lấy.

Khẽ giật mình, câu nói của hắn khiến Diệp Nhược Sơ sững sờ tại chỗ.

Hắn bước đôi chân dài rời đi, bóng lưng cao lớn từng chút từng chút biến mất khỏi tầm mắt nàng, dần dần trở nên mơ hồ.

Chỉ còn giọng nói theo gió truyền vào tai nàng rõ ràng, "Ngày mai tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện, cho cô một lời khuyên, tốt nhất đừng cố gắng khiêu khích sức chịu đựng của tôi! "

***
Trở lại trường học, tinh thần của Diệp Nhược Sơ vẫn chưa hết hoảng hốt, kết cục như vậy kỳ thật trong lòng nàng đã sớm đoán trước.

Người đàn ông hào hoa phong nhã như hắn, sao có thể chỉ vì tình một đêm mà cùng một nữ nhân bình thường sinh con ?
Nàng hiện tại nên làm gì bây giờ ?
Ngày mai tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện, cho cô một lời khuyên, tốt nhất đừng cố gắng khiêu khích sức chịu đựng của tôi
!
Lời nói của hắn lại hiện lên trong đầu nàng, cái này căn bản không phải là lời khuyên, mà là lời cảnh cáo, cảnh cáo nàng đừng có dưới mí mắt hắn giở trò.

Đầu có chút đau, nàng lấy tay xoa nhẹ hai bên thái dương, suy nghĩ lại lần nữa hỗn loạn!
Suốt cả đêm, Diệp Nhược Sơ không thể ngủ được, bởi vì trong lòng có tâm sự, nên căn bản không thể khép nổi mắt.

Nhưng đều vô ích, nàng không thể nào nghĩ ra cách.

Thẩm Mặc Hàn hôm qua đã nói đến mức đó rồi, đương nhiên sẽ không cho nàng cơ hội giở trò.

Đau đầu, nhức đầu, đầu nàng như sắp muốn nổ tung!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi