MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY

Ngũ Y Y quỳ gối trên ghế ngồi, cố gắng cho cao bằng Hoắc Phi Đoạt, hai tay giống hư phát điên,dùng sức lắc lư trước mặt Hoắc Phi Đoạt , khoa tay múa chân, miệng tạo khẩu hình: Không được, đừng nói nữa!

Hoắc Phi Đoạt thản nhiên nhìn Ngũ Y Y khoa tay múa chân lung tung, vẫn đều đều nói, "Tiêu Lạc, có chuyện này muốn cậu giúp."

Khuôn mặt Ngũ Y Y bị dọa trắng, nhào lên phía trước, muốn cướp diện thoại trên tay Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt liền lùi xuống phía sau, Ngũ Y Y đi qua, người dựa sát trên người Hoắc Phi Đoạt, tay dùng sức với lên.

Hoắc Phi Đoạt né tránh, lại lợi dụng võ của hắn không cho Ngũ Y Y giành được điện thoại, giọng nói không hề loạn, "Là như thế này, Ngũ Y Y muốn làm việc ngoài giờ ở chỗ của tôi...Đúng, chính là Ngũ Y Y, cô ấy cần ở tại bên này, không thể về nhà, cậu hãy nói với anh vợ của cậu, tôi nghĩ cậu nói chuyện này, anh vợ của cậu nhất định đồng ý. Được, cứ như vậy."

Hoắc Phi Đoạt ngắt điện thoại, cả người Ngũ Y Y đều như tan ra, suy sụp ngã vào bên kia.

"Đã nói xong rồi, Tiêu Lạc đồng ý rồi, chuyện này sẽ do cậu ta nói cho cha em nghe, em cứ yên tâm thoải mái ở nhà tôi đi."

Hoắc Phi Đoạt quan sát nét mặt của Ngũ Y Y.

Vài giây đồng hồ sau, Ngũ Y Y đứng lên, gào thét điên cuồng, "Ai cho chú nhiều chuyện? Hả? Ai cho chú xen vào việc của người khác? Vì sao chú nói thế nào chính là thế ấy? Vì sao muốn cho Tiêu Lạc biết chuyện này? Vì sao không cho tôi về nhà? Vì sao chú cố tình muốn cho Tiêu Lạc biết!"

Hoắc Phi Đoạt híp mắt, con ngươi trở nên nguy hiểm, hạ giọng nói, "Thế nào? Cho Tiêu Lạc biết chuyện này rất quan trọng đối với em sao?"

"Đương nhiên quan trọng! Đó là Tiêu Lạc! Vì sao cố tình lại là Tiêu Lạc!" Ngũ Y Y muốn khóc, cổ họng hầm hừ, "Thật là, nếu để Tiêu Lạc biết, không biết anh ấy nghĩ tôi thế nào, anh ấy nghĩ tôi là con người tùy tiện thì làm sao bây giờ."

Ngũ Y Y trút giận, lại không chú ý tới, sắc mặt Hoắc Phi Đoạt thật khó coi.

"Không phải là quét nhà vệ sinh cho chú sao? Có cần làm cho ai cũng biết không? Tôi không nên ở trong nhà chú làm gì! Rất không có ý nghĩa! Đầu óc chú rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Phiền muốn chết!"

Sắc mặt Hoắc Phi Đoạt xanh mét, môi mỏng mím chặt, đột nhiên khẽ quát một tiếng, "Dừng xe!"

Két!

Tái xế không biết tại sao, nhưng vẫn lập tức phanh xe lại.

Mấy chiếc xe hộ vệ phía sau đều vang lên tiếng phanh xe rối rít.

Ngũ Y Y mới giật mình dừng không oán trách, sợ hãi nhìn mặt Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt cũng không nhìn Ngũ Y Y, mặt lạnh lùng, mở cửa xuống xe.

"Chú à!"

Ngũ Y Y mới biết sợ.

Không đúng sao? Cô nói sai chỗ nào sao?

Vừa rồi cô oán trách quá mức đúng không?

Người bình thường còn tức giận, nói gì đến thủ lĩnh Hắc bang nói một không hai!

Trời ạ, nếu ông chú Hoắc tức giận thật, coi cô như con kiến nhỏ mà xử lí thì làm sao bây giờ?

Ô ô ô, Ngũ Y Y, mày thật ngu ngốc quá, mày đắc tội ai không được, lại muốn đắc tội thủ lĩnh Hắc bang?

A Trung sốt ruột gọi, "Lão đại!"

Hoắc Phi Đoạt quay lưng về phía Ngũ Y Y, hít một hơi thật sâu, nói, "A Trung, cậu đưa cô ấy quay về nhà của cô ấy đi."

A Trung đau xót, "Lão đại..."

Lão đại anh bớt giận đi!

Ngũ Y Y vội vàng cầu xin, "Chú à, chú đừng nóng giận, a, không phải chú, là Phi Đoạt, Phi Đoạt, đừng tức giận, tôi rút lại lời nói vừa rồi."

Hoắc Phi Đoạt không quay đầu lại, cũng không nói thêm điều gì, trực tiếp đóng cửa xe lại, đi về chiếc xe phía sau.

Ngũ Y Y tội nghiệp nhìn về phía sau, cắn ngón tay, lầm bầm lầu bầu,"Chú tức giận thật rồi? Mình không muốn chọc chú giận mà."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi