Hoắc Phi Đoạt âm thầm bật cười, miệng lại nói, "Ngoan ngoãn uống thuốc, nhanh chóng khỏe lại, tương lai cố gắng lao động làm việc cho tôi."
Ngũ Y Y bĩu môi, cũng biết người này không phải quan tâm cô, chỉ là để có thể tạo ra sức lao động lớn nhất mà thôi.
Khinh bỉ chú Hoắc!
"Biết, cảm ơn ông chủ quan tâm tới công nhân viên, tôi nhất định sẽ nhanh chóng khỏi hắn, sẽ không làm hao tổn lợi ích của nhà tư bản."
Hoắc Phi Đoạt còn muốn nói điều gì, lại nghe được bên ngoài truyền đến giọng nói của Phúc Hi, không thể làm gì khác hơn là vội vã kết thúc, "Biết là tốt rồi. Tôi sẽ giám sát em uống thuốc. Ngủ một giấc thật tốt, ngày mai cho em nghỉ, hơn nữa xem như là cho em lương nghỉ phép."
Ngũ Y Y vừa nghe nói nghỉ không cần làm việc, còn có lương nghỉ phép, lập tức lại vui vẻ, híp đôi mắt sưng húp vì khóc, vui sướng giống như một đứa bé nói, "Ông chủ thật vĩ đại, cám ơn ông chủ khai ân! Vạn tuế!"
Hoắc Phi Đoạt cắt một tiếng, âm thầm bật cười, ngắt điện thoại.
Bên này vừa mới ngắt điện thoại, cửa liền bị đẩy ra, Phúc Hi đi vào, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm, tò mò nhìn Hoắc Phi Đoạt, chất vấn hắn, "Anh Phi Đoạt, em gọi anh mấy tiếng, anh đều không trả lời, anh trốn ra đây nói chuyện với ai? Cho em xem điện thoại một chút!"
Bàn tay nhỏ bé trắng nộn của Phúc Hi đưa tới.
Hoắc Phi Đoạt nhíu nhíu mày, không đưa ra điện thoại di động, lại nói sang chuyện khác, "Không phải em nói làm cho anh mấy món ăn ngon sao, làm xong chưa? Hay là không thành công, đã thành bánh hồ bột ngô rồi."
Phúc Hi dậm chân một cái, làm nũng, "Anh Phi Đoạt coi thường người ta! Người ta mới không có vô dụng như vậy đâu! Không phải khoác lác, quả thật là sắc hương vị đủ cả, nhanh lên một chút, chúng ta đi xuống nếm thử một chút tay nghề của đầu bếp Phúc Hi."
Nói xong, Phúc Hi lôi kéo tay của Hoắc Phi Đoạt, cười ha hả chạy ra ngoài.
Hoắc Phi Đoạt lặng lẽ đưa điện thoại di động nhét vào trong túi quần.
Nghe xong điện thoại của Hoắc Phi Đoạt, tất cả buồn phiền của Ngũ Y Y đều tiêu tan, cô há miệng nuốt xuống một thìa điểm tâm to, uống một ngụm trà sữa, hướng về phía Tiêu Lạc cảm thán, "Có lúc, người kia đáng ghét làm cho người ta hận không thể cách hắn thật xa, lại có lúc, cũng coi như là khoan dung vĩ đại."
Tiêu Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Ngũ Y Y, không nhịn được nhíu mày, "Em nói là . . . . .. "
"Hoắc Phi Đoạt! Chú Hoắc!" Ngũ Y Y vui sướng hài lòng khi nhắc tới Hoắc Phi Đoạt.
Lông mày Tiêu Lạc, nhíu lại càng sâu.
"Y Y, em thế nào lại có qua lại với Hoắc Phi Đoạt?"
"Nga, cái này à, có thể nói là quá kịch bản, quá cẩu huyết. Ngày hôm đó, em cỡi xe . . . . . . " Ngũ Y Y đứng lên nói, vừa nói, vừa mặt mày hớn hở khoa tay múa chân, có lúc còn vui vẻ cười khanh khách.
Tiêu Lạc nghe, không nhịn được thở dài.
Một khi Y Y nói tới Hoắc Phi Đoạt, có lẽ chính cô cũng không phát hiện, cô rất tự nhiên nhẹ nhõm khoái trá vui vẻ.
Chẳng lẽ . . . . .Thật sự là Hoắc Phi Đoạt có thể mang đến cho Ngũ Y Y cảm giác an toàn và có thể dựa vào?
"Chính là như vậy đó! Em cứ như vậy bị thúc dục trở thành hầu gái của thủ lĩnh hắc bang!" Ngũ Y Y nói xong, chớp chớp đôi mắt to.
Tiêu Lạc lại nghĩ thầm, em nói lại đoạn truyện cũ này, em có chút xíu nào cảm giác bị thúc giục? Ngược lại tâm tình rất là cao hứng đi.
Tiêu Lạc lắc đầu một cái, hoảng hốt xua đi bất an trong đầu, an ủi mình, Y Y căn bản không đem Hoắc Phi Đoạt để ở trong lòng, ở trong mắt Y Y, Hoắc Phi Đoạt chẳng qua chỉ là chủ nợ, ông chủ.
Đúng vậy.
Tiêu Lạc cười nhạt một tiếng đứng lên, "Tốt lắm, chuyện xưa đã kể xong, chúng ta cũng nên đi nấu thuốc đi, không phải là nhất định phải uống xong thuốc mới có thể đi ngủ sao?"
Ngũ Y Y dùng sức gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, nếu như em không uống thuốc đúng hạn, chắc chắn chú Hoắc sẽ đem đầu của em ra làm bóng đá."
"Tốt lắm, anh đi nấu thuốc, em sẽ xem TV."
Ngũ Y Y ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, hướng về phía bóng lưng của Tiêu Lạc nói, "Vất vả anh rồi."
Tiêu Lạc dựa vào cửa bếp nhìn Ngũ Y Y, một lời hai ý nghĩa nói, "Em nhờ cậy anh vất vả cả đời cũng được."
Ngũ Y Y có chút ngượng ngùng, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn Tiêu Lạc, đi xem TV.