"Làm sao vậy?" Tiêu Lạc nhìn sắc mặt Ngũ Y Y, "Là ai?"
Ngũ Y Y máy móc quay màn hình cho Tiêu Lạc nhìn, lạnh lùng nói, "Của ông ấy. Không muốn nhận điện thoại, phiền chết!"
Tiêu Lạc khuyên, "Nghe đi, nói thế nào đó cũng là ba ba của em, em cũng không thể cả đời không nói chuyện với ông ấy?"
Ngũ Y Y suy nghĩ một chút, nghe máy.
"Y Y à! Con đang ở đâu vậy?" Vừa nghe máy, âm thanh lo lắng của Ngũ Phong Tập liền truyền qua đây, "Y Y à, con về nhà nhanh lên! Không cần lại làm ba ba tức giận! Ngay lúc đó ba ba đã hối hận, biết đã trách lầm con, không nên đánh con, ba ba xin lỗi con có được không? Y Y à, đứa bè ngoan, là ba ba không đúng, hiểu lầm con, cầu xin con tha thứ cho ba ba đi, ba ba cũng rất yêu con, con về nhà nhanh lên, đừng làm ba ba lo lắng. Có được không?"
Ngũ Y Y nhất thời giật mình đứng lặng.
Từ nhỏ cô vẫn khát khao có được tình thương của cha, khát khao được giống như những đứa nhỏ khác, mỗi ngày lúc ăn xong cơm tối, có thể một tay dắt mẹ, một tay dắt ba, cả nhà ba người ra ngoài đi dạo.
Trong tâm của cô, luôn là đói khát trông mong tình thương của cha phủ xuống.
Cô thiếu cảm giác an toàn, thiếu tình yêu thương con.
Cho dù bề ngoài của cô có bao nhiêu bướng bỉnh và kiên cường, đó cũng chỉ là hình tượng bên ngoài, sâu trong nội tâm, cô là một đứa nhỏ mềm lòng yếu ớt.
Mong muốn được ấm áp, mong muốn được quan tâm, muốn được yêu thương.
"Thế nào? Tại sao không nói chuyện?" Tiêu Lạc nhỏ giọng hỏi.
Ngũ Y Y mới run rẩy mi mắt, giọng nói khô khốc hướng về phía điện thoại, " . . . . . Được."
"Nhất định nhanh trở lại a, ba ba chờ con! Đứa bé ngoan, ba ba biết con sẽ không giận, là cha ruột, ta giáo dục con cũng là quan tâm con, dĩ nhiên, ba ba biết, ba ba dùng phương pháp quá thô bạo, là không đúng, sau này ba ba nhất định đổi lại. Y Y à, nhanh về nhà đi."
Cúp điện thoại, Ngũ Y Y vẫn bị vây trong trạng thái hoảng hốt.
Tiêu Lạc vỗ đầu nhỏ của Ngũ Y Y, cười nói, "Có phải anh rể nói xin lỗi với em không? Anh đã nói rồi, ông ấy là ba ba của em, đối với em như vậy cũng là quan tâm tới em."
Ngũ Y Y mới giật mình tỉnh lại, nháy nháy mắt to, nhìn hai bên một chút, lúng túng nói, "Ai nha, trời không cón sớm, em đã ở bên ngoài dạo chơi lâu như vậy, cần phải về. Em còn một chồng bài tập chưa làm xong đây! Cần phải nhanh trở về hoàn thành. Nếu không . . . . Anh đưa em về được không?"
Tiêu Lạc gật đầu một cái, "Được, về nhà."
Tiêu Lạc chở Ngũ Y Y trở lại Ngũ gia trang.
Ngũ Phong Tập và Tiêu Mai đã sớm chờ đợi ở trước cổng nhìn.
"Y Y à, đã trở lại, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi." Ngũ Phong Tập tươi cười quá mức, vỗ vỗ bả vai Ngũ Y Y, dắt cô đi vào trong nhà.
Tiêu Mai đón Tiêu Lạc, vừa nhìn mặt mũi vừa nói, "Tối hôm qua em không để cho nha đầu này chiếm tiện nghi chứ?"
"Chị! Nói cái gì vậy?" Tiêu Lạc nhíu mày.
"Chị nói sai sao? Nó là loại phụ nữ không thể dính vào người, dính một chút chính là rắc rối!" Tiêu Mai vừa đảo con ngươi vừa nói, vỗ vỗ quần áo cho Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc gỡ tay Tiêu Mai ra, đi về phía xe hơi.
Tiêu Mai trợn to mắt, "Ai ai ai! Em làm cái gì vậy? Em không ở nhà còn đi đâu vậy!"
Tiêu Lạc lên xe, hướng về phía Tiêu Mai bên ngoài cửa xe nói, "Chị, không phải em đã nói rồi sao, em chính thức dọn ra ngoài.”
"Không được! Em không thể dọn ra ngoài! Một mình em ở bên ngoài, ăn cơm luôn là không hợp khẩu vị, em ở ngày dưới mí mắt chị, dù gì cũng có thể ăn cơm nóng hổi! Chị không để cho em đi!"