Người ta sao có thể có hứng thú với mình chứ?
Hơn nữa, bên cạnh còn có một vị hôn thê vô cùng xinh đẹp , lại còn dịu dàng thùy mị còn hào phóng nữa.
Nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được, tại sao Hoắc Phi Đoạt lại muốn một kẻ không tài không sắc như cô chứ
Suy nghĩ đến nỗi đầu muốn nổ tung, Ngũ Y Y lúc này mới xác định: Hoắc Phi Đoạt làm như vậy, tối qua vì phục vụ cô nên hắn mới kiệt sức với lại người ta cũng không tình nguyện , cho nên mới nói như vậy để phục thù cô đây mà
Đã cứu người, còn phải dâng hiến thân mình để cứu, đặt vào địa vị người khác cũng sẽ phản ứng như vậy
Ngũ Y Y nâng má, thở dài, “ Thì ra đây chính là trừng phạt trong truyền thuyết a”
Ngũ Y Y muốn đi xuống lầu tìm một chút đồ ăn, bụng cô thật sự đói không chịu được nữa rồi,thôi rồi, đột nhiên cô nghĩ tới một vấn đề
Trời ạ! Hoắc Phi Đoạt kinh khủng như vậy…Còn muốn cô phục vụ sáu tram giờ…Mạng của cô liệu có giữ nổi không đây?
Ô ô, đừng nói sáu tram giò, đoán chừng chỉ cần mấy chục tiếng thôi, cô cũng đã không còn mạng để bồi hắn rồi
Hoắc Phi Đoạt đang ngồi trong phòng ăn nhìn máy tính bảng, ngẩng đầu nhìn, thấy Ngũ Y Y bộ đang run rẩy, méo miêng đang đi xuống
Hoắc Phi Đoạt cúi đầu tiếp tục xem tin tức, nhàn nhạt hói, “Không muốn ăn thì đem vứt đi?”
“Tôi ăn”
Ngũ Y Y sảng khoái đồng ý, ngồi xuống đối diện Hoắc Phi Đoạt, người giúp việc liền bưng đồ ăn nóng hổi để trước mặt cô
Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, ánh sang rọi vào chiếu sang toàn bộ sảnh ăn, tĩnh lặng như vậy, lại vô cùng hài hòa
Ngũ Y Y gắp một khối thịt cừu, đang muốn ăn, như nhớ tới điều gì, nhỏ giọng hỏi, “Cái kia….Còn có phương pháp nào khác để báo ân không?”
Rầm!
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng đặt máy tính bảng xuống bàn, mang theo một ỗ tức giận không nói nên lời
Ngũ Y Y sợ hãi rụt cổ, mắt nháy nháy mấy cái, vội vàng cí đầu ăn đồ ăn của mình
Má ơi, cô đau long thay cái máy tính bảng a!
Cái đó rất đắt đó, Hoắc Phi Đoạt nói liền không nói, một cái liền phá hư nó. Không biết cái máy tính đó có bị hư không
Hoắc Phi Đoat cau mày, nhìn Ngũ Y Y, “Chẵng lẽ…Tôi làm em chán ghét như vậy sao?”
“Hả?”
Ngũ Y Y miệng nhét đây thức ăn, kinh ngạc giương mắt nhìn
Hình như….Không lầm đi…Cô thấy trong mắt Hoắc Phi Đoạt nổi lên một tầng bị thương
Không phải đâu?
Cô cũng có thể thương tổn Hoắc Lão đại
Đùa gì thế
Hoắc Phi Đoạt trở nên thất thần, “Nếu tối qua là Tiêu Lạc cứu em, Em sẽ rất vui vẻ đi?”
“À?”
Ngũ Y Y nghe được cái tên Tiêu Lạc, cô nhất thời cả kinh, thiếu chút nữa bị nghẹn chết
Hoắc Phi Đoạt thở dài, đứng lên, lạnh buốt rời khỏi phòng ăn
Ngũ Y Y ngơ ngác nhìn bóng dáng Hoắc Phi Đoạt biến mất, cô liều mạng vỗ ngực, đem thức ăn nuốt xuống, lâu bầu nói, “Không phải đâu.Không phải đổi thành Tiêu Lạc thì tôi vui vẻ đâu….Tôi chỉ muốn không bị mệt tới chết thôi, cái người này, sao không chịu nghe hết vậy”
Ngũ Y Y đang muốn tiếp tục ăn, lúc này mới phát hiện, thức ăn trên bàn vô cùng phong phú, chỉ hai người ăn cơm thôi, có cần phải là nhiều như vậy không?
“Tại sao lại làm nhiều như vậy, ăn có hết đâu, thật là lãng phí”
Ngũ Y Y nhìn người giúp việc mang thức ăn lên đang cười nói
“Oh, đây là đồ ăn Hoắc tiên sinh đặc biệt chuẩn bị, nói là muốn bổ âm khí, ha ha”
Người giúp việc cười nói xong, đem Ngũ Y Y một thân da gà đều nổi lên hết
Bổ âm khí? Âm khí?
A a a a! Muốn điên mất thôi!
Chẳng lẽ người hầu đã biết chuyện cô làm tối qua với Hoắc Phi Đoạt
Mặt mũi của cô! Thật mất mặt a!