Khoé miệng Ngũ Y Y giật giật.
Không phải chứ, cô nói như vậy mà đã trở thành tội nhân thiên cổ rồi?
"Được được! Xin các người đừng như vậy nữa!"
Ngũ Y Y giơ tay lên đầu hàng: "Các người nói tôi tức giận thì là tôi tức giận đi, được chưa? Tôi lập tức đem công chuộc tội, đưa cái này cho Hoắc cục cưng ăn, được chưa?"
A Trung và lão quản gia ở đối diện gật đầu thật mạnh: "Nhanh lên!"
Ngũ Y Y dẩu miệng thật cao, trợn trắng mắt, dậm chân một cái đi ra ngoài.
Sửa sang lại bốn món ăn, mang bát đũa theo, Ngũ Y Y kéo bàn ăn tới trước cửa thư phòng.
A Trung bước qua, gõ cửa giùm Ngũ Y Y.
Cộp cộp cộp.
Bên trong không có bất kỳ thanh âm gì, "mời vào" hay "ai đó" đều không nghe được.
Ngũ Y Y bĩu môi, nhìn nhìn A Trung.
A Trung nhe răng với Ngũ Y Y, đụng vai cô, ý muốn cô nói chuyện.
Ngũ Y Y bất đắc dĩ dàng phải dẩu miệng nói: "Tôi có thể vào không?"
A Trung và Ngũ Y Y cùng dán tai lên cửa, cuối cùng cũng nghe được một câu ngắn gọn từ bên trong: "Vào đi."
A Trung nhếch miệng nở nụ cười.
Miệng Ngũ Y Y dẩu lên càng cao.
Thật là, rõ ràng người tối qua bị hắn ăn sạch là cô, kết quả hôm nay cô lại phải phe phẩy cái đuôi đến nịnh bợ hắn.
Đây chính là đổi trắng thay đen đấy!
A Trung vặn mở cửa cho Ngũ Y Y để cô đưa bàn ăn vào thư phòng.
Hoắc Phi Đoạt vẫn đưa lưng về phía cửa, mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Ngũ Y Y âm thầm đánh giá sau lưng Hoắc Phi Đoạt, quả là lưng hùm vai gấu!
Hoắc Phi Đoạt chớp chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Em muốn nói gì?"
"Vậy cái đó....."
"Nếu em vẫn muốn mặc cả với tôi thì ra ngoài đi."
"Không phải......"
Hoắc Phi Đoạt chậm rãi chuyển người, nhìn lên bàn ăn thì sửng sốt một chút.
Tiếp theo, trong con ngươi hẹp dài thoáng qua sự vui mừng.
"Em đây là có ý gì?"
Hoắc Phi Đoạt nhìn bàn ăn bĩu môi.
Ngũ Y Y khẩn trương nhe răng cười: "Ha ha, mang cơm đến cho anh."
Ngũ Y Y đặt thức ăn trước mặt Hoắc Phi Đoạt, lấy lòng nói: "Không phải anh vẫn chưa ăn cơm à? Nhân là thiết cơm là thép, không ăn một bữa sẽ rất đói. Sao có thể không ăn cơm chứ? Cực kỳ không tốt cho cơ thể!"
Hoắc Phi Đoạt nhướn mày nhìn Ngũ Y Y: "Em sợ thân thể tôi không tốt?"
"A..... Đương nhiên rồi! Tôi hy vọng anh Thọ Dữ Thiên Tề, Nhật Nguyệt Đồng Huy (thọ cùng trời đất, rực rỡ cùng nhật nguyệt)..... Cái đó, tôi thề, tôi không có vì chuyện hôm qua mà nguyền rủa anh sớm đi gặp thượng đế đâu."
Hoắc Phi Đoạt nhích lại gần chỗ tựa lưng, hừ lạnh: "Xem ra là có nguyền rủa."
"Không có! Thật sự không có! Còn chưa nhắc đến nữa!"
A, hình như là nói lỡ miệng.
Ngũ Y Y bịt miệng, chớp chớp mắt, sợ gãi nhìn Hoắc Phi Đoạt.
"Hừ! Biết ngay là cái đầu hạt dưa kia của em không có ý kiến gì hay mà!" Mạc dù nói như vậy nhưng sắc mặt hắn đã có chút dịu đi.
Hoắc Phi Đoạt nhìn đồ ăn.
Ngũ Y Y lập tức lắc lư theo gió tới gần, đưa đũa đến: "Những món ăn này đều rất tốt, dinh dưỡng cực kỳ toàn diện, cũng rất tốt cho thân thể. Đừng thất thần, anh mau ăn đi. Đồ lạnh rồi sẽ không ngon nữa, cũng sẽ không tốt cho dạ dày. Tới đây, mau ăn đi."
Ngũ Y Y vẫn lải nhải, đặt đôi đũa vào tay Hoắc Phi Đoạt, dùng thìa lấy đồ ăn vào bát hắn.