MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY

Vừa nghĩ tới cha không chịu chi tiền để lập bia mộ cho mẹ, Ngũ Y Y lòng thật lạnh lẽo

“Nhân Lệ! Chị sao nói nói chuyện cùng với nó vậy! Em không nhìn lầm chứ? Chị còn cười với nó nữa?”

Ngũ Nhân Lệ đẩy Ngũ Nhân Aí một cái làm Ngũ Nhân Lệ thiếu chút nữa ngã xuống đất

Ngũ Nhân Lệ nhìn Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Aí đang đi tới, vội vàng cúi đầu, nói nhỏ, “Em đâu có cười a, thật sự không có cười. Mới vừa rồi cái tên chết tiệt họ Mã kia tới quấy rầy em….Dọa em sợ muốn chết”

Ngũ Y Y nhìn ba chị em Ngũ gia đều ở đây, cũng không có chuyện của cô, xoay người muốn đi khỏi chỗ này

“Ngũ Y Y !”

Ngũ Nhân Aí đột nhiên kêu tên của cô

Ngũ Y Y dừng bước, không quay đâu nói, “Chuyện gì? Muốn nói gì mau nói, tôi không rảnh”

Ngũ Nhân Lệ len lén nhìn chị cả một cái, lại nhìn Ngũ Y Y , cộ rụt lại, không dám lên tiếng

Ngũ Nhân Aí cười hả hê nói, “Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn đến chỗ Tiêu Lạc ở”

Ngũ Y Y nhíu mày, cắn môi không nói gì

Mặc dù đã biết trước, muốn đem chuyện quá khứ cho qua, nhưng nghe người khác nói vậy. trong long cô vẫn cảm thấy không thoải mái

Không ngờ, Tiêu Lạc nhanh như vậy đã muốn ở cùng với Ngũ Nhân Aí

Tim, có chút nhói đau

Cô cắn răng cười lạnh , “Thật sao? Tôi biết rồi? Còn chuyện gì nữ không? Không còn thì tôi đi”

“Chỉ là muốn đặc biệt thông báo cho cô một tiếng. Tiêu Lạc nói, căn nhà kia là để cho tôi với anh ấy ở chung”

Ngũ Y Y cắn môi, cứng răn nói, “Yên tâm ,tôi không có lý do gì để đi tìm anh ta cả”

“Thật sao? Nếu giống như cô nói vậy thì tốt, tôi chỉ sợ cô nói một đường lại muốn đi tìm anh ấy….”

Ngũ Y Y nhanh chóng xoay người, nhìn chằm chằm Ngũ Nhân, lạnh lung nói, “Tôi nói này, cô nên quản cho tốt chồng của cô đi, để anh ta không tìm tới tôi là tôi cảm ơn lắm rồi. Có biết không, như vậy tôi rất phiền”

Ngũ Nhân Aí đang cười, nhất thời sắc mặt cực kì khó coi

Ngũ Nhân Tâm mạnh miệng cãi lại, “Tiện nhân! Anh rể tôi mới không tìm đến loại người như mày…Mày cho mày là ai? Đừng tự dát vàng vào mặt mình như vậy! Tao nhổ vào! Mày là cái thá gì a!”

Ngũ Y Y hí mắt nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Tâm, nhấn mạnh từng chữ, “Ngũ nhị tiểu thư, cô thật hết cứu rồi! Diện mạo không đẹp, tính tình không khác gì hổ cái, vậy mà cô muốn Hàn Giang Đình để ý tới mình, thật nằm mơ giữa ban ngày rồi.Đại tiểu thự, chồng cô anh ta nếu như muốn đến quấy rầy tôi, mấy lời ngon ngọt anh ta nói với tôi, nếu tôi vui chắc sẽ cùng anh ta chơi đùa một chút, cô phải cẩn thận nha”

Lãnh khốc nói xong, Ngũ Y Y huýt sáo, tay nhét vào túi quần, tiêu sái rời đi

Ngũ Nhân Tâm giận đến phát điên, “Chị!Chị!Chị nghe con tiện nhân đó nói gì không?Cô ta nói muốn chơi đùa với anh rể đó! Đây là loại đàn bà gì a, tâm đê hèn như vậy, da mặt thật là dày a, cũng không biết cái gì gọi là liêm sỉ sao?!”

Ngũ Nhân Aí nhíu mày, “Chỉ là….Cô ta nhắc nhở chị, không được để Tiêu Lạc cơ hội tiếp xúc với Ngũ Y Y”

Ngũ Nhân Tâm nảy sinh ý nghĩ độc ác,tay nắm chặt lại, “Em thật sự muốn đem con nhỏ đó xé thành từng mảnh!”

Ngũ Nhân Lệ đụng đụng Ngũ Nhân Tâm, “Chị hai đừng nói nữa, Hàn Giang Đình tới kia”

“A?Chỗ nào?”

Ngũ Nhân Tâm vẻ mặt hung thân biến mất, thấy Hàn Giang Đình lập tức trở nên dịu dàng thướt tha đi tới, Hàn Giang Đình bộ dạng phong lưu, miệng nhai kẹo cao su, cà lơ phất phơ hỏi, “Có thấy con dâu nuôi từ bé của tôi đâu không?”

Con dâu nuôi từ bé, ba chị em Ngũ gia nghe thấy liền trơn mắt há mồm

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi