MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY

Phúc Hi gọi điện cho Hoắc Phi Đoạt, đoán chừng hôm nay đã về nước rồi.

Cao hứng gọi điện cho anh ấy, điện thoại có tiếng chuông, nhưng lại không có người trả lời.

cô không biết, để tránh ảnh hưởng tới Ngũ Y Y nghỉ ngơi, Hoắc Phi Đoạt đã đặt điện thoại ở chế độ im lặng.

"Tại sao không có người nghe máy? Chẳng lẽ đang ở trạm kiểm quan?"

Phúc Hi cho là Hoắc Phi Đoạt còn đang trên máy bay từ Ý về nên không thể nghe điện thoại, vậy nên cô ta gọi điện thoại cho Cố Tại Viễn.

Cố Tại Viễn đang ăn sáng, điện thoại trong túi kêu lên, hắn nhìn cũng không nhìn trực tiếp nhấn nút nghe.

Mồ hôi, chắc lại là tên thư kí bám dai như đỉa kia rồi, thúc dục cái gì a.

Cũng không biết là kẻ khốn kiếp nào phát minh ra cái nghề thư ký này, đúng là quỷ đòi mạng a.

"Làm gì! Ngay cả bữa sáng cũng không gia ăn tử tế? Có gì mau nói! Lão tử đêm qua còn chưa được ngủ chút nào đâu, mệt muốn chết rồi"

Cố Tại Viễn lớn tiếng mắng người, một tay cầm điện thoại, tay kia vẫn đang gắp mì trong bát ăn lia lịa.

Phúc Hi bên kia giật mình.

Tối hôm qua không ngủ?

Như vậy tối qua bọn họ không phải đang làm việc sao?

Lúc này đang ăn bữa sáng, chẳng lẽ đã về rồi?

Phúc Hi hí mắt, cẩn thận hỏi: "Anh đang ở đâu vậy?"

Cố Tại Viễn không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời, "Còn ở đâu? không phải đang ở trong tiệm mì ngay cạnh công ty sao?"

"A?"

Phúc Hi hung hăng hít một hơi.

"Các người trở về nước hồi nào vậy?"

"Cái gì mà về, không phải ông đây vẫn đang ở trong nước sao? Ah? cô là ai a?"

Cố Tại Viễn cảm giác không đúng, ngừng ăn, lấy điện thoại ra, nhìn màn hình.

Thôi chết!!!!

hắn hung hăng che miệng.

Là Phúc Hi. Xong đời rồi!

Là em gái của Hoắc Phi Đoạt.

Mẹ ơi, cha ơi, hắn vừa nói gì a! Sao lại có thể lỡ miệng như vậy a?

Đáng chết!

Cố Tại Viễn tay run lên, vội vàng đem điện thoại tắt đi, cũng không quan tâm trực tiếp tắt máy luôn.

Làm sao đây?

hắn lỡ miệng nói ra rồi.

hắn không cẩn thận đem huynh đệ bán đi rồi. sẽ không bị lão đại bắt bán đi chứ!!!!

Ô ô ô....

"Cố thiếu, ngài làm sao lại không ăn nữa vậy?"

một đàn em đang ngồi ăn cùng ân cần nhắc nhở Cố Tại Viễn.

"Ăn ăn ăn! Chỉ biết có ăn thôi! Máy ăn cho thành heo luôn đi, chờ đó chuẩn bị đem đi mổ! Còn ăn nữa!"

Cố Tại Viễn một bụng ảo não đứng lên vỗ bàn cái rầm.

Tên đàn em bị mắng oan vẻ mặt vô tội nhìn hắn.

Phúc Hi để điện thoại xuống, gương mặt âm u.

Lâu sau, cô ta vẫn giữ vẻ mặt đó, đứng sát bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn khung cảnh bên ngoài.

"Tiểu thư, sao vậy?"

Thạch Ưng đi tới, ân cần hỏi thăm.

Phúc Hi giống như chịu rất nhiều đả kích, vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, một hồi lâu, mới sâu kín nói, "hắn không có đi nước ngoài."

"Cái gì?" Thạch Ưng nhất thời không hiểu cô đang nói gì.

"Phi Đoạt ca, hắn căn bản không có đi nước ngoài, hắn đang gạt tôi."

"A? Làm sao cô biết? Chẳng lẽ hắn không đi nước ngoài? hắn đang ở trong nước sao?"

Phúc Hi xoay người, ưu thương nhìn Thạch Ưng. "Tôi mới vừa gọi điện cho Phi Đoạt ca, nhưng hắn không có nghe máy. Tôi liền gọi cho Cố Tại Viễn, tên kia có lẽ không nhớ, hắn nói hắn không có đi nước ngoài, hắn bây giờ đang ở phụ cận Hắc đế."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi