MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY

Quả nhiên là Ngũ Học Phong!

đi cùng với ông ta còn có mấy người Tiêu Mai, Ngũ Nhân Lệ, Ngũ Nhân Tâm.

Trong tay bọn họ đều là giỏ trái cây lẵng hoa linh tinh, đi về phía dãy lầu phòng bệnh.

“Bọn họ đến thăm cậu sao?”

Hàn Giang Đình chạm tay Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y hừ lạnh: “Tôi không thích việc họ đến đây! Đến hay không cũng không có gì đáng kể!”

Tuy rằng nói như thế, nhưng trong mắt Ngũ Y Y hiện lên tia mong chờ!

thật ra cô luôn khát vọng được người thân yêu mến, được quan tâm.

“Mình đi lên lầu trên xem, nói chuyện với người của công ty Hắc Đế một chút, để không cho bọn họ vào đây.”

“A? Vì sao không cho vào đây?”

“Cậu không biết à? Vì cứu cậu, Hoắc lão đại đã đem người trong công ty lật tung lên, đêm qua vài trăm người cùng nhau đi tìm cậu, đúng là quá lắm rồi! Hơn nữa, đêm qua lúc cứu cậu, bác sĩ đều bó tay, đều tuyên bố cậu chết rồi. Là Hoắc lão đại dùng nội lực của anh ta cứu sống cậu, mình nghe A Trung nói, Hoắc lão đại cố gắng cứu cậu, dường như tất cả nội lực của anh ta đều tiêu hao, sau đó anh ta đứng cũng không vững. Hoắc lão đại đối xử với cậu thật tốt.”

Ngũ Y Y há hốc mồm, ngây ngẩn cả người.

Hoắc Phi Đoạt làm nhiều chuyện vì cô như vậy sao?

Cho tới bây giờ, tên đàn ông xấu xa kia lại không nói với cô chuyện này.

Mặc dù anh ta trả giá rất nhiều, nhưng không thể tranh công với người khác được.

Ngũ Y Y vụng trộm nở nụ cười.

Cảm thấy có một loại hạnh phúc ngọt ngào.

Hàn Giang Đình kéo cửa chớp chớp mắt: “Cho nên mới nói, tôi nói này, nếu cậu mở miệng nói với Hoắc lão đại thu nhận mình làm đệ tử, anh ta nhất định sẽ nể mặt cậu.”

Ngũ Y Y mở to mắt: “không chịu yêu sao? Suốt ngày cậu chỉ biết học võ!”

Hàn Giang Đình nở nụ cười, chạy ra ngoài.

Ngũ Học Phong dẫn theo vợ mình đi vào phòng bệnh của Ngũ Nhân Ái: “Nhân Ái à, Nhân Ái! Sao lại thế này? Sao lại có thể bị thương

Ngũ Học Phong vừa đi vào, nhìn Ngũ Nhân Ái nằm chỗ đó, hốc mắt ông đỏ lên.

Tiêu Mai cũng khóc thút thít. “thật là, sao lại ra nông nổi này? Tối hôm qua lúc đi còn rất tốt mà.”

Ngũ Nhân Ái nhìn Tiêu Lạc, rồi cười nói: “Ba, không có chuyện gì đâu, dì Mai, dì đừng lo lắng, là con không cẩn thận mới thành như vậy. Tiêu Lạc không bảo con đi cắt trái cây, là con muốn làm, mới không cẩn thận bị thương. Bây giờ đã không có chuyện gì rồi. Các người đừng lo lắng nữa.”

Tiêu Mai gật gật đầu: “không có chuyện gì là tốt rồi. Sau này phải cẩn thận một chút mới được.”

Xoay mặt lại trừng mắt Tiêu Lạc: “Tiêu Lạc! Sao em lại thế này? Mới ngày đầu Nhân Ái về với em, thì bị thương rồi! Sau này không để Nhân Ái cắt trái cây nữa.”

Tiêu Lạc gật đầu: “đã biết.”

nói chuyện một lúc, Ngũ Học Phong từ biệt bọn họ ra vềm để Ngũ Nhân Lệ và Ngũ Nhân Tâm ở lại bệnh viện chăm sóc Ngũ Nhân Ái.

Ngũ Học Phong và Tiêu Mai đi ra thì gặp mặt Hàn Giang Đình.

“Giang Đình? Sao cậu lại ở đây? Cũng đến thăm Nhân Ái à?” Ngũ Học Phong tưởng Hàn Giang Đình đến đòi tiếp giúp ba cậu ta, lập tức bày ra vẻ mặt cười tươi lấy lòng.

“không phải chứ! Chú không biết gì sao? Ngũ Y Y cũng nằm viện rồi, ở lầu dưới đó.”

“Cái gì? Ngũ Y Y nằm viện sao? Sao lại thế này? Con bé có chỗ nào không khỏe sao?”

Tiêu Mai xen mồm: “Ai a, con bé kia da thô thịt dày, có thể có chuyện lớn gì sao? Chắc là hôm qua uống quá nhiều rượu, nêh đau đầu thôi.”

“Sau này không cho Ngũ Y Y uống rượu, một đứa con gái sao có thể giống đàn ông, động một tí là uống rượu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi