Ngũ Y Y ở lầu năm!
Ý nghĩ này, đồng thời xoẹt qua đầu Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm.
Ngũ Nhân Tâm nhanh chóng liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Ái nhìn Tiêu Lạc ngồi bên kia đang hồn bay phách lạc, giọng nói run run: “Tiêu Lạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tay anh, vì sao lại bị thương?”
Tiêu Lạc không trả lời, anh ta ngồi trên ghế sô pha vẫn không nhúc nhích tí nào, giống như đều không có hơi thở.
Ngũ Nhân Tâm tính tình gấp gáp, nhịn không được thúc giục hỏi: “Anh rể! Anh nói chuyện đi a! Chị cả em đang hỏi anh đó, vì sao anh từ lầu năm lên đây?”
Tiêu Lạc vẫn hững hờ như trước.
Ngũ Nhân Lệ nhìn chị cả và chị hai, lại vụng trộm liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Tiêu Lạc, nhỏ giọng khuyên nhủ Ngũ Nhân Ái: “Bây giờ tâm tình anh rể nhất định không tốt, trước hết các người đừng hỏi nữa.”
“Vì sao không hỏi?” Ngũ Nhân Ái trở nên kích động, trừng lớn hai mắt: “rốt cuộc là vì sao bị thương? Vì sao nhỏ giọt máu từ lầu năm đến đây? Anh ở lầu năm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Lạc cười khổ, thần trí vẫn lẫn quẩn với tình cảnh lúc nãy, thở dài một hơi, lầm bầm: “Thế nhưng lại bài xích anh như vậy sao?”
Những lời này, giống như một cây dao nhọn hung hăng cắm thật mạnh vào ngực Ngũ Nhân Ái.
Cả người cô ta run lên, nước mắt trong hốc mắt tuôn trào, nhưng cô cố gắng đè nén lại.
cô đã hiểu rõ rồi!
Quả nhiên, Tiêu Lạc từ chỗ Ngũ Y Y đến đây, anh là vì Ngũ Y Y kia mới thành bộ dạng như vậy!
một bộ dạng thê lương bi thương như vậy.
Cổ tay chảy máu một đường nhưng anh vẫn không biết.
Chỉ có Ngũ Y Y kia mới hại người như vậy.
Tiêu Lạc từ từ nhắm mắt lại, đầu tựa vào ghế sô pha, gương mặt tuấn tú đều đau xót.
Ngũ Nhân Tâm cau mày nhìn Ngũ Nhân Ái: “Chị cả, sao em cảm thấy lúc này anh rể không thích hợp chỗ nào đó? Anh ta thế nào cũng không nghe được những lời chúng ta nói.”
“Anh ấy nghe không nghe chúng ta nói chỗ nào? Anh ấy chỉ nghe được lời cô ta nói thôi!”
Ngũ Nhân Ái cười lạnh một tiếng.
Ngũ Nhân Tâm kinh ngạc trừng to hai mắt: “Chị cả, có phải anh rể từ chỗ con tiện nhân kia đến đây không?”
Ngũ Nhân Ái nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể làm cho Tiêu Lạc bị thương thành như vậy, ngoại trừ cô ta ra thì còn ai, chị đi tìm cô ta!”
“Cái gì? Chị muốn đi đâu? Chị cả…….”
Ngũ Nhân Tâm giật mình, chờ đến khi cô hiểu được thì Ngũ Nhân Ái đã ra khỏi phòng bệnh.
Ngũ Nhân Lệ sợ tới mức le lưỡi: “Chị hai! Chị nhanh chóng đi cản chị cả lại, chị cả đi tìm Ngũ Y Y cãi nhau đó.”
Ngũ Nhân Tâm cười ác độc: “Cãi nhau cái gì? Lần này chị cả đi, nhất định là muốn đánh nhau.”
Ngũ Nhân Tâm cố ý liếc mắt nhìn Tiêu Lạc, phát hiện anh ta quả nhiên không nghe các cô nói chuyện, thế nhưng lại thất thần đến mức này!
Nếu lúc anh ta tỉnh táo, vừa nghe các cô nói muốn đi tìm Ngũ Y Y gây phiền toái, Tiêu Lạc đã sớm chạy ra ngoài ngăn cản các cô lại, hoặc tự mình che chở cho Ngũ Y Y rồi.
Ngũ Nhân Lệ sợ hãi: “Cái gì? Đánh nhau? không phải Y Y cũng đang bệnh sao? Sao chị cả có thể đánh nhau với Ngũ Y Y? Chị cả cũng là bệnh nhân mà!”
Ngũ Nhân Tâm nhíu chặt chân mày, vừa chạy ra ngoài vừa nói: “Đúng, em nhắc quá đúng, chị muốn đi giúp đỡ chị cả, không thể để Ngũ Y Y chiếm thượng phong, hai người đánh một người, luôn giành thắng lợi, hừ!”
Ngũ Nhân Tâm bắt đầu xoăn tay áo lên.
Ngũ Nhân Lệ há to mồm: “Em, em nghĩ là chị đi ngăn cản, không nghĩ rằng chị đi đánh nhau. Ai da! Chị hai!”