MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY

Hàn Giang Đình như kéo dính kề cận Ngũ Y Y không tha.

Ngũ Y Y sao có thể cho cậu ta biết chính cô vạch tội cậu ta chứ.

Vì vậy chỉ có thể lựa chọn xem cậu ta là không khí.

Nhưng mà người này như một tên bám theo đuôi.

Ngũ Y Y học cái gì, cậu ta đều đến học cái đó.

Ngũ Y Y đi chỗ nào, cậu ta đều đi theo đến đó.

Cho dù ngũ Y Y vào phòng vệ sinh nữ, cậu ta cũng chờ đợi ở bên ngoài.

"Cậu có biết sự phụ đối với mình quan trọng biết bao không? Nếu ngài ấy không để ý đến mình thì ai sẽ dạy võ cho mình!"

Giọng nói của Hàn Giang Đình vẫn luôn quanh quẩn lỗ tai của Ngũ Y Y.

"Ôi rốt cuộc cậu có thấy phiền không, có phải cậu nhớ Thiết Sa chưởng* của bà cô tôi không?

"Này cậu! Không phải mình cười nhạo cậu, đừng tưởng rằng cậu ở cạnh sư phụ tôi có hai ngày đã dám diễu võ dương oai nha!

Hàn Giang Đình hất cằm, một bộ dạng xem ai sợ ai!

Ngũ Y Y nhìn bộ dạng này của cậu ta, không muốn để ý đến cậu ta nữa.

Vừa ta học, bụng đói của Ngũ Y Y đã thầm kêu to.

"Này, Hàn Giang Đình! Có phải cậu muốn biết vì sao Hoắc Phi Đoạt không để ý đến cậu không?"

Ngũ Y Y đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi Hàn Giang Đình đang cúi đầu, vẻ mặt rất cô đơn.

"Tất nhiên tất nhiên, Y Y cậu là tốt nhất, mau nói cho mình biết đi."

Vừa nghe cơ hội đến, làm sao Hàn Giang Đình có thể bỏ qua.

"Ôi, Y Y xinh đẹp nhất. Quả thực chính là tiên nữ hạ phàm, không không không, tiên nữ hạ phàm cũng đẹp không bằng cậu. Có thể làm bạn với cậu, thật là điều vinh hạnh đối với mình, mình.... ..."

"Dừng dừng dừng! nói như thế vượt quá giới hạn rồi!"

Trong lòng của Ngũ Y Y tràn đầy khinh bỉ.

Lúc này một bộ dạng không sợ trời không sợ đất, bây giờ sao lại nói chuyện dễ nghe vậy.

Ngũ Y Y thầm dán cho Hàn Giang Đình một nhãn hiệu thật bắt mắt: Gió chiều nào theo chiều đó.

"Mình nói cho cậu biết, nhưng mà......" Ngũ Y Y chỉ chỉ vào bụng mình.

"A, hiểu rồi hiểu rồi!'

Hàn Giang Đình lập tức ngầm hiểu, nhìn thấu tâm tư nhỏ của Ngũ Y Y.

Đi vào nhà hàng, Ngũ Y Y đặt mông liền ngồi xuống.

Đây chính là nhà hàng xa hoa gần trường học nhất, Ngũ Y Y làm sao bỏ qua cơ hội để Hàn Giang Đình coi tiền như rác chứ.

"Tôi muốn.......Cái này, cái này, còn có cái đó nữa. A còn có cái đó cái đó!"

Ngũ Y Y gọi một hơi hơn mười món ăn.

Tên gió chiều nào theo chiều đó, phải dạy dỗ cậu ta thật tốt mới được.

Hàn Giang Đình ngồi một bên đầu đầy vạch đen.

Trong lòng thầm nghĩ: "Không phải mất trí sao? Không phải đã nói rõ với mình là cô ấy bị mất trí sao? Vì sao còn nhớ những việc này! Ăn chết cậu! Đây không phải là Ngũ Y Y lúc ban đầu sao!

"Thế nào, nhìn mặt cậu xấu như vậy, không phải là mất hứng chứ!" Ngũ Y Y cố ý hỏi.

"Nào có nào có! Túi tiền của mình không phải bình thường! Cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!"

Hàn Giang Đình lấy bóp tiền ra đặt mạnh lên bàn.

Hắc hắc, tiểu tử ngốc.

Ngũ Y Y cười thầm.

"Này, Giang Đình. Trước kia chúng ta là bạn rất thân sao?" Ngũ Y Y vừa gắp thức ăn vừa hỏi.

"Đúng vậy, không phải bản thiếu gia đã nói với cậu rồi sao. Cậu cái gì cũng tốt, nhưng ai đến gần cậu cũng đều bị tính tình xấu xa của cậu thổi bay ngàn dặm. Chỉ có tính tình bền gan vững chí của bản thiếu gia mới có thể chịu đựng được cậu."

Hàn Giang Đình này, chính là điển hình của bọn cướp.

"Duyên phận chúng ta không tốt như vậy chứ? Mình còn tưởng rằng rất tốt đó! Này, mình và chị hai, chị ba của mình có quan hệ thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi