MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY

Tiêu Lạc nghĩ thầm, Y Y, chẳng lẽ em không muốn sờ anh sao?

Nguyễn Lâm Tịch bị xúc cảm vật cứng này làm cho hù sợ, làm sao lại cứng như vậy, lớn như vậy, giống như, là một cây gậy sắt.

Mặc dù là cách quần, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của vật kia.

Tiêu Lạc bị đôi tay vụng về đụng vào làm cho dục vọng sâu hơn.

Anh đem Nguyễn Lâm Tịch đè lên giường, không để ý nhiều như vậy, liền kéo sạch quần áo trên người cô.

Một thân thể xinh đẹp trong suốt đặt dưới ánh trăng, ở trước mặt Tiêu Lạc.

Người trước mắt, đỏ mặt, không biết nên che mặt hay che phía dưới.

Bộ dáng làm cho động lòng người.

Y Y, em thật xinh đẹp.

Trong lòng Tiêu Lạc nghĩ.

Cởi ra quần dài của mình, Tiêu Lạc đã dựng đứng.

Mặc dù đèn trong phòng rất tối, nhưng là Nguyễn Lâm Tịch có thể thấy được bộ vị nam tính kia.

Cô xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, lại bị Tiêu Lạc quay qua.

"Thế nào, em cũng đã sờ, còn không dám nhìn sao?"

"Em. . . . . ."

Vốn thân thể trần truồng cũng đã làm cho cô rất hốt hoảng, bây giờ lại muốn cô xem chỗ đó.

Tiêu Lạc vuốt ve thân thể nhạy cảm của Nguyễn Lâm Tịch.

Dùng miệng hôn cái trán của cô, cái mũi của cô, đôi môi của cô còn có xương quai xanh.

Xuống phía dưới, hôn bầu ngực của cô cùng bụng nhỏ còn có bắp đùi bắp chân.

Giống như mỗi một tấc da thịt trên người cô cũng không thể bỏ qua cho, Tiêu Lạc hôn nghiêm túc cẩn thận như vậy.

Bị người hôn như vậy ở trên người, cơ thể Nguyễn Lâm Tịch hơi run rẩy.

Tiêu Lạc kéo chân dài của cô khoác lên trên vai.

Trong lòng Nguyễn Lâm Tịch lập tức nói lên.

Sắp tới sao? Muốn bắt đầu sao?

Có thể hay không rất đau?

Thật muốn đem lần đầu tiên quý giá của mình cho người đàn ông này sao?

Nhưng tại sao, đến bây giờ, anh cũng không một lần kêu lên tên của mình?

Ngược lại giống như là, đem mình trở thành một người phụ nữ khác.

Trong lúc Nguyễn Lâm Tịch đang rối rắm suy nghĩ.

Tiêu Lạc đẩy phân thân vào, đâm vào thân thể của cô.

"A! Thật là đau!"

Không có chuẩn bị sẵn sàng đột nhiên xông vào làm cho Nguyễn Lâm Tịch thiếu chút nữa nước mắt chảy ra ngoài.

Một giọt máu đỏ tươi ở trên chiếc khăn trải giường trắng bạch.

Giống như một đóa hoa anh đào nở rộ, giống như là nói với một cô gái yêu say đắm.

"Ừ. . . . . ."

Bị này khít khao bao vây, Tiêu Lạc cũng là nhịn không được than nhẹ một tiếng.

Anh bắt đầu chậm rãi rút ra vật to lớn.

Nằm ở trên người của Nguyễn Lâm Tịch, trong đầu Tiêu Lạc là một người khác.

Y Y, em rốt cuộc cũng cùng anh trầm luân!

Anh rốt cuộc, cũng có thân thể của em.

Cảm giác đau đớn bao quanh Nguyễn Lâm Tịch.

Cô nghĩ, làm chuyện này đau như vậy, tại sao còn có nhiều người vẫn nguyện ý đi làm.

Cô đau đến nỗi muốn gào thét, nhưng người kiên cường như cô, làm sao lại không nhịn được loại đau đớn này.

Tiêu Lạc từ đút vào, Nguyễn Lâm Tịch phát hiện cảm giác đau đớn giống như từ từ biến mất.

Thay thế là loại cảm giác toàn thân tê dại.

Đột nhiên có loại cảm giác trống rỗng, Nguyễn Lâm Tịch thật là muốn Tiêu Lạc vào sâu hơn một chút.

"Cảm nhận được sao? Cảm nhận được anh sao?"

Tiêu Lạc chậm rãi hỏi.

Nguyễn Lâm Tịch nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Không ngờ Tiêu Lạc lại lớn tiếng nói: "Nói chuyện, anh muốn nói chuyện với em! Nói em cảm nhận được anh, nói em được anh làm cho vô cùng thoải mái!"

Nguyễn Lâm Tịch bị dọa sợ, ban ngày Tiêu Lạc dịu dàng làm sao sẽ biến thành cái bộ dáng này.

"Em...em cảm nhận được!"

Nghe được câu này, Tiêu Lạc hình như được khích lệ.

Đột nhiên tốc độ nhanh hơn.

Phía dưới đột nhiên nhận được cảm giác trước nay chưa từng có.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi