MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY

"Việc đó, lão đại, lúc người này đồng ý hợp tác với chúng ta, vẫn che vải đen như thế, không có người thấy rõ hình dáng của cô ta."

A Trung xoa xoa tay, dè dặt trả lời.

Trong lòng thầm mắng cô bé kia còn trẻ lại học người ta cải trang giống phái Cổ Mộ, lại còn che mặt.

"Tôi chỉ cho cậu cơ hội cuối cùng, tôi muốn nhìn thấy mặt cô ta."

Hoắc Phi Đoạt bắn bức ảnh bay ra xa, bức ảnh chụp như con dao sắc bén đâm thẳng vào khung cửa sau lưng A trung, có thể thấy tới cùng cổ tay của Hoắc Phi Đoạt khiến người khác sợ hãi đến mức nào.

Một tờ giấy mỏng manh ở trong tay anh lại trở thành hung khí có thể giết người, người đàn ông này thật đáng sợ.

"Vâng, lão đại ngài yên tâm."

A Trung cúi đầu rồi đi ra ngoài.

Hoắc Phi Đoạt nghĩ thầm, cô gái này là một chuyên gia về võ thuật chiến đấu, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đúng là không thể bỏ qua năng lực của cô.

Vì sao những người khác đều bị Tiêu Lạc giết chết, còn riêng chỉ có cô là mất đi tung tích.

Chi tiết này, tuyệt đối không thoát khỏi suy nghĩ của Hoắc Phi Đoạt.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, tầm mắt của Hoắc Phi Đoạt bị cửa sổ thủy tinh hấp dẫn.

Lần trước cũng tại nơi này, từ cửa sổ tòa cao tầng nhìn ra bên ngoài, anh tiến vào cơ thể đáng yêu kia.

Một lần kết hợp này, lại hòa hợp như vậy, làm say lòng người như vậy.

Nghĩ tới đây, Hoắc Phi Đoạt lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số của Ngũ Y Y.

"Alo, Phi Đoạt?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mềm mại của Ngũ Y Y.

Tâm tình của Hoắc Phi Đoạt trông khá hơn, vẻ lo lắng vừa rồi đột nhiên bị quét sạch.

Hoắc Phi Đoạt thầm nghĩ, có lẽ cô bé kia là vị cứu tinh mà ông trời ban cho anh, chỉ cần có cô bên cạnh, sẽ quên hết mọi buồn phiền.

"Y Y, là anh."

Giọng nói tràn đầy từ tính của Hoắc Phi Đoạt vang lên bên lỗ tai của Ngũ Y Y.

Tuy là cách điện thoại, nhưng Ngũ Y Y có cảm giác như anh đang hít thở bên tai cô.

"Anh gọi điện đến làm gì?"

Nghe câu nói này, gương mặt Hoắc Phi Đoạt lập tức đen lại.

"Thế nào, tôi gọi điện cho người phụ nữ của mình, chẳng lẽ có gì không đúng sao?"

Ngũ Y Y biết cô nói sai lời, lập tức giảng hòa: "Ôi ôi, không đúng không đúng! Đương nhiên là có thể rồi!"

"Nói như vậy, em thừa nhận em là người phụ nữ của anh sao?" Hoắc Phi Đoạt thừa thắng xông lên.

"Cái gì? Ai là người phụ nữ........Của anh chứ?"

Ngũ Y Y biết Hoắc Phi Đoạt không có lòng tốt mà trêu đùa cô.

Tuy mấy chữ trước nói rất có khí thế, nhưng hai chữ phụ nữ kia, có lẽ Ngũ Y Y nuốt trở lại.

"Cái gì? Anh không nghe rõ, em là gì của anh?"

Trong lòng của Hoắc Phi Đoạt đã sớm nở hoa, ngoài miệng chỉ nói anh không nghe.

Ngũ Y Y liếc mắt nhìn xung quanh, rất tốt rất tốt, xung quanh đều yên lặng.

Vì vậy cô hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói: "Phụ nữ, tôi nói đúng là phụ nữ!"

"Cái gì? Anh còn chưa nghe rõ!"

Hôm nay Hoắc Phi Đoạt rất vui, lâu rồi không đùa giỡn với cô bé này.

"Hoắc Phi Đoạt em biết rõ anh đang cố ý. Em không nói nữa!'

Ngũ Y Y chu cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn lên.

"Bây giờ em đang chu môi phải không?" Hoắc Phi Đoạt híp mắt nói.

"Anh, làm sao anh biết? Không, không đúng, em mới không có!"

Ngũ Y Y nhanh chóng phủ nhận, việc này cũng bị đoán trúng, mình quả thật là mất mặt.

"Còn chối, cô bé, khi nào thì em trở về?"

"Hả? Anh đã về đến nhà?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi