Sáng hôm sau, Hoắc Trường Uyên đem ô tô đến gửi trước cổng khách sạn cho Vân Dực và Phong Hàn cùng trở về thành phố, sau đó lại lôi Lâm Uyển Bạch lên taxi, không rõ là đi đâu.
"Anh à, ô tô đó có đủ bốn chỗ mà, tại sao chúng ta phải đi taxi vậy?"
"Nghe nói Vân Dực sắp có cuộc hợp khẩn ở công ty vào chiều nay, nên anh để xe cho cậu ta về trước. Còn em đang mang thai mà, đâu thể lúc nào cũng ngồi trên những chiếc xe đạp ga hết lốc được."
Lâm Uyển Bạch vô cùng ngoan ngoãn: "Ồ, anh nói cũng đúng, vậy bây giờ chúng ta đi về bằng taxi ạ?"
Hoắc Trường Uyên quay sang xoa đầu Lâm Uyển Bạch rồi cười cười: "Tại sao chúng ta lại phải đi taxi về thành phố trong khi anh thừa tiền để mua một chiếc ô tô mới?"
Nói là làm, sau khi taxi dừng lại ở trước cửa tiệm bán ô tô, Hoắc Trường Uyên đã dẫn Lâm Uyển Bạch vào trong. Ngay sau đó đã có người hướng dẫn cả hai đi sâu vào khu bán ô tô dành cho giới thượng lưu, nhờ vậy mà Lâm Uyển Bạch được chiêm ngưỡng rất nhiều loại xe đắt đỏ cả trong nước và trên thế giới.
"Thích không?"
"Cũng...khá thích."
"Uhm...nhưng mà bây giờ anh không mua một lần nhiều chiếc ô tô như vậy, vì bãi đổ xe riêng của dinh thự chúng ta sắp chật chỗ rồi. Bây giờ em chọn bừa một chiếc mà mình thích, đợi anh xây một cái dinh thự mới có bãi đổ rộng hơn sẽ lại dắt em đi mua thêm xe."
Lâm Uyển Bạch nghe những lời này mà toát cả mồ hôi, đây đúng là những lời "hoa lệ" của bọn nhà giàu mà. Cả người bán ô tô vốn đã tiếp xúc nhiều với giới thượng lưu nhưng vẫn không thể thích nghi nổi với những loại ngôn từ vô cùng phóng khoáng và nồng nặc mùi tiền này.
"Anh à, không cần tới mức đó đâu. Chúng ta mua bừa một chiếc để về thành phố là được." - Lâm Uyển Bạch sợ đối phương vì cô mà tiêu xài hoang phí, cố tình nhắc nhở.
"Được, vậy em chọn đi?"
Lâm Uyển Bạch không rành về xe, chung quy thấy chiếc nào cũng đẹp, nhưng lại có một chiếc màu sắc cũng khá tươi mới và hài hòa, thiết kế cũng nhỏ gọn, chắc sẽ rẻ hơn những chiếc ô tô cỡ lớn khác.
Cô đưa tay chỉ về chiếc xe mình nhắm phải: "Chiếc đó!"
Người bán ô tô thấy vậy liền mừng húm: "Ôi, cô đây đúng là có mắt nhìn mà! Chiếc cô chọn là Lamborghini phiên bản Huracan Performante, giá chỉ khoảng gần 249 ngàn đô la mỹ."
Lâm Uyển Bạch nghe xong liền giật mình: "240 ngàn đô la Mỹ? Làm sao…"
Cô còn chưa kịp dứt câu, Hoắc Trường Uyên đã xen ngang: "Đi làm thủ tục đi. Tôi không mang theo tiền mặt nên sẽ quẹt thẻ."
"Vâng!" - Người bán ô tô cung kính rời đi, trong lòng mừng thầm vì đã được một món hời lớn.
Lúc này Lâm Uyển Bạch mới quay sang trách khứ Hoắc Trường Uyên: "Sao anh…"
"Suỵt" - Hoắc Trường Uyên làm dấu im lặng, sau đó hắn dịu dàng đặt hai tay lên vai Lâm Uyển Bạch, hơi cúi người xuống để tiện nhìn trực diện vào cô.
"Em biết không? Hoắc Trường Uyên trước đây là một người sống có quy tắc, dù cho có giàu có đến đâu cũng sẽ không tiêu tiền một cách phung phí. Bây giờ anh mua cho em một chiếc xe không quá đắt, hay thậm chí có đắt hơn cũng không được gọi là phung phí, bởi vì tiền của anh sớm muộn gì cũng sẽ do một tay em quản hết, em hiểu chứ?"
Lâm Uyển Bạch mặt đỏ như quả đào: "Anh à…"
"Còn nữa, Hoắc Trường Uyên trước đây là một kẻ nổi danh trong việc cưỡi ngựa xem hoa, lần lượt không biết bao nhiêu người phụ nữ cấu xé lẫn nhau để được trèo lên giường của anh, sau đó dùng mọi thủ đoạn trên đời nhưng lại chẳng có người nào có thể khiến cho anh động lòng. Còn anh của bây giờ đã thật sự là hơn cả rung động, đến mức anh từ bỏ sĩ diện cao ngất trời của mình để đứng ở đây nói ra những lời này...cho nên Tiểu Bạch, em thật sự vô cùng quan trọng với anh, em hiểu chứ?"
Lâm Uyển Bạch cảm động đến sắp rơi nước mắt, quàng hai tay sau gáy Hoắc Trường Uyên và ôm chầm lấy hắn. Nhưng còn chưa kịp nói mấy lời tâm tư từ tận đáy lòng nào thì đã bị phá đám.
"Hai vị...dù có quan trọng thế nào cũng cho tôi xin chữ kí và giấy tờ của người mua xe với chứ ạ?" - Người bán ô tô ban nãy không biết đã xuất hiện từ bao giờ, có khi đã ăn trọn tô cẩu lương này rồi.
Hoắc Trường Uyên cười dịu dàng nhìn Lâm Uyển Bạch: "Em kí tên vào giấy, sau đó đưa chứng minh thư của em để bên hãng xe làm giấy tờ."
"Nhưng mà…"
"Ban nãy anh đã nói rồi, còn chứ thông ư?"
Lâm Uyển Bạch có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó cũng làm theo ý hắn. Hai người mất một khoảng thời gian ngắn để làm cho tạm xong phần thủ tục để có thể lái xe đi, phần phiền phức còn lại sau này sẽ để Hoắc Trường Uyên lo liệu. Sau đó cả hai cùng nhau rời khỏi hãng xe, nhưng còn chưa kịp leo lên chiếc ô tô mới đã bắt gặp những lời nói chướng tai gai mắt, là của những nhân viên bán ô tô nhìn thấy cô được đàn ông cưng chiều nên không thuận mắt.
"Này, cô nhìn xem cô ta có gì đẹp đẽ mà lại có bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có thế kia, còn dắt đến đây mua Lambor nữa chứ."
"Xời, thấy bụng cô ta hơi nhô lên không? Chắc chắn là lừa đàn ông nhà người ta ngủ qua đêm rồi có thai nên mới được cưng chiều thế này chứ gì? Chứ khuôn mặt đó còn thua xa cả tôi."
Lâm Uyển Bạch bình thường sẽ không để tâm đến những lời xàm ngôn thế này, nhưng bây giờ cô đang mang thai nên tính khí thất thường. Vậy nên bây giờ cảm thấy vô cùng khó chịu, rất muốn dạy cho bọn họ một bài học. Hoắc Trường Uyên nhìn biểu cảm của cô cũng hiểu được phần nào, hắn đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm vào cô, cố tình nói lớn:
"Vợ yêu à? Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, bản thân không xinh đẹp thì ra đường nên đeo nhiều kim cương một chút, để mọi người xung quanh lóe mắt, không thể nhìn ra bộ dạng xấu xí này của em. Anh nói cho em biết, không phải ai xấu xí cũng có kim cương để đeo đâu!"
Lâm Uyển Bạch cười nhếch mép, liếc sang đám người đâm đâm chọt chọt ban nãy, cố tình nhắc lại lời của Hoắc Trường Uyên: "Đúng rồi, không phải ai xấu xí cũng có kim cương để đeo, hèn gì em lại nhìn rõ bộ dạng xấu người còn xấu nết của nhiều kẻ như vậy!" - Nói xong cô hài lòng cặp tay Hoắc Trường Uyên rời đi. Vừa lên xe lại nhìn vào gương chiếu hậu, tỏ ra bực dọc:
"Anh à, có phải vì em có thai nên mới xấu đi không? Chứ hồi còn đi học em đẹp đến mức bị người ta ganh tị đấy!"
"Không có, Tiểu Bạch vô cùng xinh đẹp, sau này tiểu bảo bảo sinh ra cũng sẽ đẹp giống em. Chỉ có bọn người kia là bị mù thôi, đừng để tâm!"
Nói rồi hắn cũng đạp ga rời đi, còn "bọn người bị mù", lại còn "xấu xí nhưng không có kim cương để đeo" vẫn còn ở đó tức lên tức xuống vì bị chửi xéo mà không có lí lẽ để chọi lại với người ta.