Sau đó cô lại bắt xe vào bệnh viện, chỉ đứng ở ngoài phòng hồi sức để quan sát mà ruột đã như thắt từng cơn. Càng nhìn những vết xô da cùng với gương mặt nhợt nhạt của bà, lòng cô lại đau quặn thắt. Bây giờ biết kiếm đâu ra 200.000 NDT đây?
Đến tối, Lâm Uyển Bạch vẫn giữ tâm trạng đó đi làm ở quán bar. Thấy sắc mặt cô thất thường, một đồng nghiệp đứng cạnh mới hỏi thăm: "Uyển Bạch, có chuyện gì vậy?"
Lâm Uyển Bạch thở dài, chỉ nói một câu ngắn gọn đã đủ để người kia hiểu rõ nỗi lòng: "Viện phí, lần này là rất rất nhiều tiền."
Người đồng nghiệp nghe xong cũng buồn lây. Cô làm ở đây cũng không phải ngắn ngày, mọi người cũng gần như biết rõ hoàn cảnh của nhau, vì hầu hết chỉ có những kẻ túng thiếu lắm mới đi làm cái nghề dễ bị người ta khinh thường dù chẳng trái đạo đức thế này. Cả hai trầm ngâm một hồi, đột nhiên đối phương nghĩ ra một thượng sách:
"Đúng rồi Uyển Bạch, tôi có cách giúp cô kiếm được nhiều tiền hơn."
"Cách gì?" - Nghe đến tiền, đôi mắt Lâm Uyển Bạch liền trở nên sáng rỡ.
"Bình thường cô rót rượu cũng có nhấp môi vài ly đúng không? Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Bây giờ tôi chỉ cô một cách có thể uống rượu mà không say, lúc tiếp khách nên uống nhiều một chút, vừa được khách thích mà cho tiền boa, cộng thêm bán được nhiều rượu cũng được hoa hồng từ quán."
Lâm Uyển Bạch gật gật như một đứa trẻ tò mò. Cách này thật sự là quá hợp lí, cô không cần phải nài nỉ xin xỏ của ai, cũng không cần phải trở thành vật bị bao nuôi, hoàn toàn có thể dùng chính sức mình để kiếm tiền rồi.
Người đồng nghiệp nhìn qua nhìn lại rồi nói nhỏ: "Lúc cô tiếp rượu nên mang theo một chiếc khăn tay, mỗi lần uống thì không nên uống hết mà ngậm lại một phần nhỏ và nhổ vào khăn, nhưng vậy về cơ bản có thể cầm cự được nhiều hơn so với lúc trước. Được một lúc thì cô phải thay khăn khác, như vậy mới không bị phát hiện."
Lâm Uyển Bạch nghe xong liền hiểu lời, lập tức mượn mấy chiếc khăn tay đi thử nghiệm. Cô mang khay đựng rượu ra, bưng hai chai Johnnie Walker vị khác nhau ra tiếp vị khách ngồi cách đó không xa. Ban đầu mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, vị khách thấy cô uống giỏi liền tấm tắc khen ngợi không ngừng, còn hứa nhất định sẽ thưởng cho cô thật hậu hĩnh.
Nhưng chỉ một lúc sau, khi rượu đã ngấm vào khiến lão khách say ngà, hắn đã bắt đầu có những hành vi không đứng đắn, lại không ngừng buông lời trêu hoa ghẹo nguyệt:
"Cô uống rượu giỏi như vậy, chắc "tiếp" đàn ông cũng rất giỏi ấy nhỉ?"
Lâm Uyển Bạch lập tức đứng dậy giữ khoảng cách với đối phương: "Ý ông là sao?"
Lão thấy bộ dạng đó liền bật cười, cảm thấy không quen mắt: "Xem cô kìa, cứ làm như mình còn trong trắng lắm vậy. Tôi không thích nói vòng vo, nếu cô ngủ với tôi một đêm, tôi liền cho cô một tờ ngân phiếu bằng mười tháng lương ở chỗ này."
Mặt Lâm Uyển Bạch đỏ lên vì tức giận, nhưng khi cô còn chưa kịp mở miệng phản kháng lời nào thì đột nhiên Hoắc Trường Uyên từ đâu xuất hiện, nhanh như chớp đã túm lấy cổ áo lão già kia và đấm vào mặt một cái đau điếng khiến hắn la toáng cả lên.
Lâm Uyển Bạch giật mình lên tiếng can ngăn, lúc này Hoắc Trường Uyên vì lời nói của cô tác động mới bỏ tay ra, đứng dậy chỉnh lại trang phục của mình. Hắn nhìn người vừa bị đánh bằng ánh mắt lạnh đến thấu xương: "Ông có biết động vào phụ nữ của Hoắc Trường Uyên thì sẽ bị gì không?"
Lão già nghe xong liền sợ run cả người. Dù là ngoài sáng hay trong tối, nghe đến nhà họ Hoắc thì ai cũng nên biết vuốt mặt nể mũi, không ít thì nhiều. Huống chi lão chỉ là chủ doanh nghiệp kinh doanh nhỏ lẻ, động vào công tử nhà họ Hoắc quả là chán sống rồi. Lão rối rít quỳ xuống xin tha, còn ôm lấy chân Hoắc Trường Uyên: "Tôi không biết...tôi không biết ả là người của cậu...là tôi có mắt như mù. Nhưng người không biết không có tội, xin thiếu gia hãy tha cho tôi..."
Hoắc Trường Uyên khinh miệt giơ chân lên để hất tay lão ra, quay đầu nói với Giang Phóng: "Xử lí lão ta thật thích đáng cho tôi, không được làm chết người!"
"Rõ" - Giang Phóng lập tức ra hiệu cho hai vệ sĩ đến lôi lão đi trước mặt tất cả mọi người. Lão vừa bị lôi đi vừa la toáng lên kêu cứu rồi lại xin tha khiến khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn. Lâm Uyển Bạch đưa day day thái dương, tại sao xung quanh cuộc sống của cô không bao giờ có lấy một giây phút bình yên thế này. Hoắc Trường Uyên nhìn cô một cách kiên định, sau đó liền nắm lấy cổ tay kéo đi: "Theo tôi!"
Lâm Uyển Bạch cơ bản không thể thoát khỏi lực tay của đối phương, chỉ biết đi theo vô điều kiện. Đến tận góc khuất bên ngoài quán bar hắn mới bỏ tay ra, lại đặt hai bàn tay thật chặt lên vai cô khiến cô phải đối diện trực tiếp với hắn:
"Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi muốn bao nuôi em. Chỉ cần đồng ý với tôi, em sẽ không bao giờ phải lo nghĩ sẽ gặp những chuyện như thế này nữa, tiền bạc đóng viện phí cũng sẽ không thiếu một xu. Mỗi tháng tôi đều sẽ cho em khoảng 200.000 NDT hoặc hơn nếu tôi thấy hài lòng, nếu em muốn tôi đưa tiền trước cũng không có vấn đề gì, tất cả đều thoải mái nhất có thể cho em."
Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, giữa đêm tối đầy sao không thể thấy rõ con ngươi, cô chỉ biết mắt hắn rất sáng, lại dường như rất thật tâm với mình. Nhưng suy cho cùng cô cũng không thể nào để người khác bao nuôi được, rồi lại định mở miệng từ chối thì lại thốt không thành lời.
Dường như giữa con tim và lí trí của cô đang đấu tranh dữ dội với nhau. Bây giờ để Hoắc Trường Uyên bao nuôi sẽ không phải chịu nhiều cảnh uất ức như lúc làm việc ở đây, quan trọng hơn là không phải lo về tiền viện phí cho bà ngoại nữa. Nhưng nếu làm như vậy thì tức là cô đang chịu sự sai khiến của người khác còn gì? Biến thành con rối trong tay kẻ có tiền, rõ ràng là đang trở thành loại người mà cô từng ghét nhất.
Cuộc đấu tranh tâm lí của Lâm Uyển Bạch diễn ra dữ dội vô cùng, đúc kết lại cô vẫn phải chọn đường để đi thôi. Vẫn như cũ, bà ngoại là ưu tiên hàng đầu của cô, dù có biến thành thể loại người gì trong xã hội cô cũng không thể không làm. Thôi kệ, miễn là không cướp của giết người là được.
Cô ngập ngừng một hồi, sau đó mới gật gật như đồng ý chứ không hề nói lời nào với Hoắc Trường Uyên.