MỘT ĐỜI AN CA

Tần Mặc Bắc đảm đang đang quét dọn vệ sinh trong nhà, quét dọn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, dọn trái dọn phải, lách qua luồn lại, vỏ bọc sô pha cũng tháo ra giặt sạch.

Triệu An Ca cũng giúp lấy rèm cửa xuống giặt sạch, hai người bận rộn một hồi lâu mới xong.

Tần Mặc Bắc lấy rèm cửa và vỏ bọc sô pha ra ngoài ban công, hôm nay nắng tốt, rất thích hợp để giặt giũ, cả không khí đều tràn ngập ấm áp.

Triệu An Ca ngồi trên sô pha, sờ sờ lên vỏ bọc sô pha vừa mới đổi, nói, “Cuối cùng cũng tiễn được Triệu Bân đi.”

Tần Mặc Bắc vừa lau ngăn tủ nhỏ vừa nói, “Lời này mà để Triệu Bân nghe được chắc đau lòng chết mất.”

Triệu An Ca nằm xuống sô pha, đầu gối lên cánh tay, nhìn Tần Mặc Bắc bận việc.

Thật ra cô muốn hỗ trợ nhưng Tần Mặc Bắc không cho, chưa kể phía trên ngăn tủ quá nhiều bụi, không cho cô đụng vào.

Kỳ thật cô không hề sợ bẩn, lúc còn nhỏ ngày nào cũng tiếp xúc với heo, sao sợ mấy việc bẩn nhỏ nhặt này được chứ. Nhưng những lời Tần Mặc Bắc vẫn làm cho cô rất cảm động.

Cô thật may mắn mới có thể gặp được một người đàn ông chu đáo như vậy.

Triệu An Ca không thể ngồi yên, đi vào toilet lau chùi bồn rửa mặt, rồi lấy thau nước ra giặt quần áo.

Nắng chiều từ ngoài ban công chiếu vào, rất ấm áp, Triệu An Ca ngồi ở ban công, Tần Mặc Bắc đưa một ly nước trái cây tới.

Nước cam tươi, hẳn là anh vừa mới ép xong.

Triệu An Ca ngửi ngửi, mùi cam vừa chua chua vừa ngọt ngào, vừa đúng lúc miệng cô hơi khô, hé môi hớp một ngụm, ngon quá, nước cam ép anh làm uống thật là ngon.

Triệu An Ca cắn ống hút, tự cảm thấy bản thân thật hạnh phúc.

Uống xong nước cam, Triệu An Ca đi vào phòng bếp, ôm ngang eo anh từ phía sau, từ từ dán người lên, đôi tay không an phận mà sờ mó lên người anh.

Tần Mặc Bắc đang rửa máy ép, vẫn chưa rửa xong một nửa, nhưng anh không muốn rửa tiếp.

Xoay người lại bế cô lên, bước ra khỏi phòng bếp rồi dừng lại ở sô pha phòng khách, quần áo ném tứ tung trên sàn.

Hai người có cả buổi chiều ở bên nhau, buổi tối anh phải đến nhà hàng đánh đàn.

Từ hai giờ đến năm rưỡi chiều, hai người ôm nhau cho đến khi phải tách ra.

Tắm rửa xong, thu dọn đồ đạc, Tần Mặc Bắc ôm cô nói, “Nếu sớm biết em ngon miệng thế này, tội gì mà anh phải chờ tới bây giờ chứ.” Nói xong ôm cô lên.

Triệu An Ca nhìn thời gian, nếu không đi nữa là anh sẽ bị trễ mất.

Cô đẩy anh ra nói, “Em nói này, bình thường anh là người đúng giờ mà, lại nữa là trễ đó, còn muốn sao?”

Tần Mặc Bắc đành phải nói. “Đi thôi, đưa em về.”

Triệu An Ca lái xe chở Tần Mặc Bắc đến nhà hàng, sau đó tự chạy về nhà,

Nếu ngày nghỉ đầu tiên không về nhà, người trong nhà sẽ có ý kiến.

Sau khi ăn cơm tối và tắm rửa xong, Triệu An Ca ngồi trong phòng suy nghĩ phải sắp xếp kỳ nghỉ hè này như thế nào mới tốt.

Bên phía Tần Mặc Bắc hẳn là vẫn đang bận rộn, khi nào anh có thời gian rảnh rỗi thì cô mới có thể đi chơi với anh.

Ngoài chuyện đi chơi thì còn có nhiều chuyện khác để làm những lúc không có người mà.

Triệu An Ca đứng trước gương, cổ áo ngủ cao nhưng chỉ cần liếc mắt thôi là có thể nhìn thấy dấu hôn dâu tây trong đó, nhìn vô cùng ướt át.

Thích quá thích quá đi, thích muốn chết hà.

Bên trái có một cái dấu, nhìn xem này, gần giống như hình trái tim này, lợi hại quá là lợi hại, lợi hại chết đi được.

Trong lúc mải mê ngắm nhìn thì Triệu Tiểu Tinh gõ cửa ở bên ngoài.

Triệu An Ca kéo cao cổ áo lên, bước qua mở cửa.

Triệu Tiểu Tinh vừa bước vào liền trèo lên giường cô bắt đầu nhảy tưng tưng, nhảy nhót lên xuống nhìn rất ấu trĩ.

Huống chi giường của cô không có hề phát âm thanh kẽo kẹt, rất nhàm chán, vẫn là giường gỗ nhỏ của Tần Mặc Bắc tốt hơn, kẽo cà kẽo kẹt nghe rất sướng tai.

Triệu An Ca kéo Triệu Tiểu Tinh xuống giường, “Cưng làm xong bài tập hè chưa đó, ở đó mà nhảy nhót!”

Triệu Tiểu Tinh bĩu môi nói, “Mới vừa được nghỉ mà chị.” Nói xong cậu nhóc lại nhảy tiếp.

Triệu An Ca ngồi trên ghế nhìn cậu nhảy, rồi nói, “Lần sau chị dẫn cưng đến chỗ này nhảy đã lắm.”

Triệu An Ca nhìn về phía Triệu An Ca, liền thấy dấu đỏ trên cổ cô.

Bạn nhỏ lập tức nhảy cái vèo xuống giường, nhón chân lên hỏi, “Chị ơi, chị bị người ta đánh hả?”

Triệu An Ca nắm chặt cổ áo lại, “Đâu có, cái này là là muỗi chích á.”

Triệu Tiểu Tinh nhảy tưng lên, “Ghê luôn, chắc là con muỗi bự lắm hả chị.”

Trong lòng Triệu An Ca rất đắc ý, còn không phải sao, cục cưng lớn nhà cô là lợi hại nhất quả đất đấy nhá.

Triệu Tiểu Tinh chạy ra phòng ngủ, vừa chạy vừa hô, “Chị ơi, để em lấy Vô Cùng Tích* cho chị, bị muỗi chích thì dùng cái này là tốt nhất đó.”

(*) Vô Cùng Tích – 无比滴: Ny tra là một loại thuốc trị muỗi và côn trùng cắn, từ lâu đã nổi tiếng ở Nhật Bản và đứng đầu về thị phần của Hồng Kông, Ma Cao, Malaysia, Singapore và các quốc gia và khu vực khác.

Triệu An Ca chưa kịp cản lại thì cậu nhóc đã chạy vù ra ngoài.

Triệu Tiểu Tinh chạy vào phòng không tìm được thuốc, thế là cậu nhóc đành phải đi tìm mẹ.

“Mẹ ơi, Vô Cùng Tích ở đâu rồi ạ, chị bị muỗi cắn, một cục lớn lắm.”

Dì ở dưới lầu nói vọng lên, “Mùa này sao có muỗi được chứ, nó ở trong ngăn kéo dưới cùng ở tủ đầu giường con ấy, để mẹ lên lấy cho.”

Triệu An Ca nghe được giọng nói của dì, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ ôm Triệu Tiểu Tinh lên, vừa nói xuống dưới lầu, “Không cần đâu dì, con lấy được rồi.”

Nói xong ôm Triệu Tinh ra khỏi phòng ngủ cậu nhóc, rồi kéo cậu vào phòng ngủ của cô.

Triệu An Ca thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thiếu chút nữa là bị dì phát hiện.

Tuy nói cô đã là người trưởng thành, hôn môi với bạn trai cũng không có gì quá đáng, nhưng bản thân cô không muốn để dì biết.

Những người không liên quan, cô không muốn để ai biết cả.

Triệu Tiểu Tinh mở nắp ra nói, “Chị ơi, để em bôi thuốc cho chị, bôi lên sẽ mát lắm luôn.”

Triệu An Ca lấy chai thuốc từ trong tay cậu nhóc, “Để tự chị làm, em là bạn nam nhỏ, mời bạn nam nhỏ đi ra ngoài giùm.”

Triệu Tiểu Tinh đành phải tuột xuống ghế, chuẩn bị đi ra ngoài cửa.

Triệu An Ca lập tức kéo cậu lại, chỉ chỉ vào mình nói, “Chuyện này em không được nói cho mọi người trong nhà biết chưa.”

Triệu Tiểu Tinh gật gật đầu hỏi, “Vì sao không được nói ạ?”

Triệu An Ca suy nghĩ rồi đáp, “Đây là do tối hôm qua chị độ kiếp nên để dấu lại, thiên cơ không thể tiết lộ, tuyệt đối không nói cho người khác biết.” Rồi cô nói thêm, “Chị gái của cưng sắp thành tiên nữ rồi.”

Triệu Tiểu Tinh cười, “Chị xạo quá”, nói xong chạy ra bên ngoài.

Triệu An Ca cũng không quan tâm nữa.

Cô khóa trái cửa phòng ngủ, rồi ngồi trước gương ngắm thêm một lúc.

Vừa ngắm vừa nhìn, cảm thấy ở giữa nhưng thiếu một cái, vẫn không thấy hài hòa cho lắm.

Chứng rối loạn cưỡng chế này bắt buộc phải có bổ sung thêm một dấu nữa mới được, phải bắt anh ấy bổ sung thêm.

Triệu An Ca nhìn đồng hồ, nếu như lúc này đến nhà hàng cũng vừa đúng lúc Tần Mặc Bắc tan làm, thế là cô thay quần áo, lái xe đi ra ngoài.

Lúc đến nhà hàng Tây Miro, cũng vừa đúng lúc Tần Mặc Bắc bước ra, Triệu An Ca mở kính xe, huýt sáo về phía anh.

Tần Mặc Bắc mỉm cười bước tới, ngồi lên xe nhìn cô, “Em từng huýt sáo với người khác chưa đấy, hay chỉ đối với là con trai thôi.”

Triệu An Ca nghiêng mặt qua, mỉm cười nhìn anh, “Huýt rồi.”

Mặt Tần Mặc Bắc trầm xuống.

Triệu An Ca hôn lên mặt anh một cái,” Lúc em đi nhà trẻ đó, toàn là con nít không hà.”

Tần Mặc Bắc ừ một tiếng, “Đi thôi.” Lại nói thêm, “Không phải em đã đi tắm rồi à, sao còn đến đây?”

Triệu An Ca cười hỏi, “Sao anh biết em tắm rồi?”

Tần Mặc Bắc lại gần, ngửi ngửi nói. “Anh gửi được.” Mùi hương trên người cô, anh rất quen thuộc.

Triệu An Ca cũng lại gần anh ngửi ngửi, “Trên người anh của có mùi nước hoa cô ấy.”

Không đợi Tần Mặc Bắc lên tiếng, cô lại hát vu vơ, “Là mũi em đã phạm phải sai lầm, lẽ ra em không nên ngửi thấy vẻ đẹp của cô ấy…”*

(*) Lời bài hát- NƯỚC HOA CÓ ĐỘC- 香水有毒 do Hồ Dương Lâm trình bày:

https://www.youtube.com/watch?v=eOJxMstYW84

Tần Mặc Bắc mỉm cười lại gần bên tai cô nói, “Tối nay.”

Triệu An Ca sợ run lên, đỏ mặt nói, “Không phải chiều nay đã làm…”

Tần Mặc Bắc cười cười nói, “Trêu em thôi, hôm nay em phải về nhà ngủ, ngày nghỉ đầu tiên không ở nhà, không nên.”

Triệu An Ca nhìn anh, “Cái người này, sao anh có thể không nói rõ gì hết vậy hả?”

Tần Mặc Bắc xoa xoa đầu cô, chỉ cười rộ lên không nói chuyện.

Xe chạy đến trước cổng tiểu khu nhà trọ của Tần Mặc Bắc, Triệu An Ca mới nhớ đến mục đích mình đến đây.

Cô ngừng xe, kéo áo khoác xuống, chỉ vào cổ áo, “Chỗ này này còn thiếu một dấu, xấu ghê.”

Tần Mặc Bắc hơi nghiêng đầu, từ từ đến gần, hôn thật sâu vào chỗ cô chỉ.

Cô sờ sờ mặt anh nói, “Phải nhớ em đó!”. Nói xong hôn lên mặt anh một cái.

Tần Mặc Bắc ừ rồi đẩy cửa bước xuống xe.

Triệu An Ca mở cửa kính xe, lại huýt sáo về phía anh, làm mọi người qua đường xung quanh đều quay sang nhìn qua.

Tần Mặc Bắc mỉm cười vẫy tay với cô.

Triệu An Ca đóng cửa kính xe lại, rồi lái xe chạy về nhà mình.

Vừa vào nhà, liền thấy ba cô, dì còn có Triệu Tiểu Tinh ngồi ở phòng khách, không biết TV đang chiếu cái gì, Triệu An Ca vô tình nghe vài tiếng nhưng không hiểu cho lắm, cô vẫn luôn không thường xem TV, không vui bằng xem điện thoại.

Triệu Tiểu Tinh vuốt vuốt cổ, rồi nháy mắt với cô.

Với sự ăn ý của hai chị em, Triệu An Ca lập tức hiểu ra, chuyện yêu đương của cô chắc chắn đã bị người nhà phát hiện.

Vậy thì sao chứ, cũng đâu phải yêu sớm, có gì mà sợ, cô đã là người trưởng thành, đương nhiên có chủ ý của riêng mình.

Hơn nữa cho dù là yêu sớm, chỉ cần người đó là Tần Mặc Bắc, cô cũng không sợ gì.

Ba cô đứng lên, “Về rồi à, theo ba vào thư phòng.” Nói xong đi lên lầu.

Triệu An Ca đi ở đằng sau, quay đầu lại liếc nhìn dì một cái, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, dì hơi nghiêng mặt qua chỗ khác, tám phần là chột dạ.

Vào trong thư phòng, hai cha con ngồi đối diện nhau.

Triệu Kiến Nghiệp đi thẳng vào vấn đề nói, “Thằng nhóc là người thế nào?”

Triệu An Ca đáp, “Tốt lắm ạ, biết đánh đàn còn biết vẽ tranh, lại còn đẹp trai, con rất thích.”

Triệu Kiến Nghiệp ừ một tiếng rồi tiếp tục nói, “Bạn cùng TSo, điều kiện trong nhà thế nào?”

Triệu An Ca đáp, “Học cùng trường ạ, những chuyện khác tạm thời con không nghĩ tới.”

Triệu Kiến Nghiệp nhìn cô nói, “Nếu như chỉ là yêu đương thôi thì tùy con, nhưng nếu có ý định kết hôn, tốt nhất vẫn nên tìm hiểu thêm.”

Triệu An Ca nhìn thẳng vào mắt Triệu Kiến Nghiệp. “Không cần phải suy nghĩ thêm đâu ạ, con chắc chắn muốn kết hôn với anh ấy.” Dừng một chút lại nói, “Ba, nhà chúng ta cũng chỉ là nuôi heo bán thịt mà thôi.”

Nói xong cô bước ra cửa.

Lúc đến cửa, cô quay đầu lại bồi thêm một câu, “Trước khi dì gả cho Ngài, cùng lắm cũng chỉ là bảo mẫu.”

Triệu Kiến Nghiệp đứng dậy khỏi ghế, đang muốn nổi cơn giận thì Triệu An Ca nói thêm một câu, “Lúc mẹ con qua đời, bụng của bà ta đã hơn hai tháng rồi nhỉ.” Nói xong kéo cửa bước ra ngoài.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Triệu An Ca không thích dì, trong lúc mẹ cô vẫn còn trên đời, hai người bọn họ đã ở bên nhau.

Triệu Kiến Nghiệp ngồi trên ghế, thật lâu không nói chuyện, chuyện này thật sự là ông có lỗi với người vợ quá cố và con gái của ông.

Đây cũng là tấm màn ngăn cách giữa hai cha con vĩnh viễn không thể nào cởi bỏ được, chỉ cần gặp mặt nói mấy câu liền cãi nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi