MỘT ĐỜI AN CA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu An Ca quay đầu lại, Nhị Cẩu đã dẫn tên mặt sẹo đi mua dao.

Cô có dự cảm, chuyện này có quan hệ với Tần Mặc Bắc.

Trên đường về nhà, gặp mẹ Nhị Cẩu ở đầu thôn, cô dừng xe lại hỏi, “Thím, lúc nãy con đi lên chợ gặp Nhị Cẩu và cháu của thím, anh ấy vẫn chưa đi ạ?”

Lần trước không phải nói là chỉ ở một hai ngày thôi sao.

Mẹ Nhị Cẩu mới từ trong rẫy về, thấy cô đi xe điện ba bánh liền nói, “Cho thím quá giang một đoạn đi.”

Triệu An Ca khởi động xe, mẹ Nhị Cẩu nói tiếp, “Sẵn dịp sinh nhật của nó, nên ở thêm mấy ngày, thằng bé đúng là số khổ, không còn người thân nào hết.”

Triệu An Ca không hỏi thêm gì, đưa mẹ Nhị Cẩu về nhà bà rồi chạy về nhà mình.

Thời gian còn sớm, cô xách theo một bao thức ăn đi vào nhà Tần Mặc Bắc.

Triệu An Ca đi vào, thả đồ trên tay xuống, nói, “Trưa nay ăn bánh chẻo, nhà cậu có trứng gà không, lúc nãy tớ quên mang theo rồi.”

Tần Mặc Bắc nhìn lên bàn rồi đáp, “Có.”

Triệu An Ca đi rửa tay, nói “Hôm nay ăn bánh chẻo trứng gà rau hẹ nha, tớ có mang theo một ít bánh vặn thừng, giã nát rồi bỏ vào, có thể làm nhân bánh nước, bánh chẻo gói theo cách đó, ăn ngon lắm.”

Tần Mặc Bắc cười cười nói, “Được, gói nhiều một chút, lát nữa mang về cho bà cậu nữa.” Nói xong liền lấy rau hẹ ra, bỏ vào chậu nước rửa sạch.

Triệu An Ca quay lại phòng khách, Lưu Khả Di vẫn còn đang đọc sách.

Cô bước tới, kéo một cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh, cười nói, “Dì ơi, dì đang đọc Shakespeare ạ?”

Lưu Khả Di gật gật đầu, “Con cũng thích sao?”

Triệu An Ca chưa bao giờ đọc tác phẩm của Shakespeare, kết rất buồn, không phải khẩu vị của cô. Cô cười cười hỏi, “Dì ơi, dì ở đây có quen chưa ạ?”

Lưu Khả Di đặt sách xuống, rót một ly trả lời đưa cô, đáp, “Điều kiện rất tốt, rất thích hợp để dưỡng sinh.”

Triệu An Ca sờ sờ đầu, nghĩ một lúc rồi nói, “Phía sau chính là ủy ban thôn đấy ạ, sáng nào loa phát thanh cũng réo inh ỏi, dì không thấy ồn sao?”

Lưu Khả Di nhấp một ngụm trà nói, “Có một chút.”

Triệu An Ca còn muốn nói chuyện thêm, nhưng bị Tần Mặc Bắc gọi đi.

“Nhà hết nước tương mà quên mua rồi, Triệu An Ca, cậu đi theo tôi mua chai nước tương đi.”

Triệu An Ca đứng dậy, đi theo Tần Mặc ra bên ngoài.

Anh đưa cô ra con hẻm ở phía sau nhà rồi dừng lại, anh tựa lưng vào tường, mồi điếu thuốc, nhìn cô nhưng không nói chuyện.

Triệu An Ca hỏi, “Không phải đi mua nước tương sao?” Nói tiếp, “Trước kia tớ không thấy cậu hút thuốc mà?”

Tần Mặc Bắc dạ, “Thỉnh thoảng thôi. Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi, bởi vì Lưu Cương à?” Khựng lại một chút rồi nói tiếp, “Chính là cái tên kia, tên mặt sẹo.”

Triệu An Ca ngẩng đầu nhìn anh, “Sao cậu biết được?”

Tần Mặc Bắc cười cười, dập tắt điếu thuốc đã hút được một nửa, nhưng gần đây không có thùng rác, anh cũng không có thói quen vứt bỏ bừa bãi trên mặt đất, liền giữ trên tay.

“Lúc nãy cậu muốn nói mẹ tôi đi chỗ khác.”

Triệu An Ca thở dài nói, “Tớ biểu hiện rõ ràng như vậy à?” Sau đó gật gật đầu nói, “Hôm nay tớ đi chợ gặp được hắn, tớ thấy hắn muốn đi mua dao.”

Tần Mặc Bắc trầm mặt xuống, “Đã biết, tôi sẽ nói chuyện với mẹ, để bà về nhà ngoại ở tạm một đoạn thời gian.”

Triệu An Ca ngẩng đầu lên nhìn mắt anh hỏi, “Vậy, cậu thì sao?”

Tần Mặc Bắc bước lại gần, sờ sờ lên đầu cô, nói, “Tôi ở thêm mấy ngày nữa, vẽ xong tranh rồi sẽ dọn đi.”

Sau đó khẽ giọng nói, “Cậu ở đây một mình, rất nguy hiểm. Đoán không chừng là sau này hắn ta sẽ nhớ ra cậu. Con người của Lưu Cương, có thù tất báo.”

Triệu An Ca gật gật đầu, “Vậy, tớ có thể đi theo cậu tới già luôn không? Tớ nói là, tớ có một mình à, tớ sợ lắm.”

Tần Mặc Bắc cười cười, nói, “Có thể.”

Hai người mua nước tương rồi trở lại khu nhà thuê bắt đầu làm vằn thắn.Triệu An Ca làm nhân bánh, vỏ bánh chẻo là mua hàng có sẵn.

Tần Mặc Bắc không biết làm vằn thắn, hầu hết bánh gói ra đều dẹp lép không ra hình dạng, không có thẩm mỹ, nhưng không ảnh hưởng đến hương vị.

Đại đa số đều là do Triệu an Ca gói.

Chờ cô gói xong bánh, Tần Mặc Bắc cầm một túi giữ thực phẩm, bỏ vào khoảng ba mươi cái bánh chẻo đưa cho cô, “Được rồi, cậu đưa qua cho bà nội đi.”

Triệu An Ca nhận túi giữ thực phẩm, cười cười, “Cậu đối với bà nội tớ thật tốt, thân thiết như bà nội ruột vậy đó.”

Tần Mặc Bắc khoát tay, “Đi nhanh đi, lát nữa nấu lên là được rồi, về nhà đúng cơm trưa luôn.”

Triệu An Ca khẽ ừ, ôm túi bánh chẻo chạy về nhà.

Vừa đến cửa nhà, chợt nghe tiếng bà nội hô, “Rau hẹ đâu rồi cà, lúc sáng có mua mà, còn để ở đây, sao lại không thấy nữa, Bồ Câu Lớn, con để rau ở đâu rồi?”

Triệu An Ca đặt túi giấy lên bàn, “Gói bánh hết rồi ạ, bà nấu lên là được, hôm nay con sẽ ăn ở nhà bạn học.”

Không đợi bà nội kịp trả lời, cô bỏ chạy đi.

Đến khi cô đến nhà Tần Mặc Bắc, anh đã nấu xong bánh chẻo, múc cho cô một tô đầy ắp bánh sắp trào ra ngoài.

Dùng bữa xong, Lưu Khả Di thả chén đũa xuống ra ngoài tản bộ, trong nhà chỉ còn hai người bọn họ.

Triệu An Ca sờ sờ bụng, cái bụng no căng vô cùng thỏa mãn.

Tần Mặc Bắc thu dọn chén đũa, nhìn cô nói, “Cậu nấu ăn không tệ nhỉ, tôi chưa từng bánh chẻo nào ngon như vậy đâu.”

Triệu An Ca đứng dậy, phụ giúp anh dọn bàn, vừa nghe anh khen như vậy, trong đầu nổi lên từng chùm bong bóng nổ bôm bốp, “Nếu cậu thích, sau này ngày nào tớ cũng sẽ gói cho cậu ăn nhé.”

Tần Mặc Bắc cười cười không nói chuyện.

Lúc anh rửa chén, Triệu An Ca đứng dựa vào kệ bếp ở bên cạnh nhìn anh.

Tiếng nước chảy ào ào, tiếng chén đũa chạm vào nhau đan xen cùng một lúc, vô cùng vui tai, cảm giác như một gia đình.

Cô hỏi, “Bây giờ cậu định là gì, có muốn học lại không, nếu như cậu muốn học lại, tớ sẽ học chung với cậu.”

Tần Mặc Bắc không hề nghĩ ngợi mà đáp, “Không học nữa.”

Triệu An Ca muốn hỏi tiếp nhưng lại nhịn xuống, thôi thì chờ có kết quả thi đại học rồi tính tiếp vậy.

Cô bước đến sau lưng anh, muốn an ủi anh, nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào, nếu là người yêu thì tốt rồi, cô có thể ôm eo anh, hoặc là nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng an ủi anh.

Cô lên tiếng, “Tần Mặc Bắc.”

Anh khẽ ừ.

Cô nói, “Tớ có thể ôm cậu một chút được không?”

Tần Mặc Bắc quay đầu lại, chỉ chỉ vào tạp dề anh đang mặc, “Trên người tôi toàn dầu mỡ.”

Triệu An Ca đứng đó nhìn một hồi mới đi. Chờ đến khi cô bước ra khỏi phòng bếp, anh xoay người lại.

Cô đi qua phòng khách, ra cửa đổi giày, bỗng nhiên quay đầu lại mới phát hiện anh đang đứng nhìn cô chằm chằm.

Bất chợt anh dời tầm mắt nhìn ra ngoài sân.

Đến khi cô đi ra sân, anh vẫn đứng như thế một hồi lâu không nhúc nhích.

Mấy ngày tiếp theo, Tần Mặc Bắc bận rộn đưa mẹ mình qua nhà bà ngoại, muốn ghé qua phòng trưng bày tranh, đem hai bức tranh qua đó.

Chị Hàm nghe anh nói muốn mang tranh đến đây, liền để dành cho hai vị trí tốt nhất trong phòng.

Đưa xong tranh, hai người nói chuyện thêm một lúc.

“Người khách mua tranh của em, chung quy chị vẫn cảm giác cô ấy quen biết em, da rất trắng, mặc áo choàng dài, mắt to, còn hỏi chị có biết số điện thoại của em không nữa, em có quen không?”

Tần Mặc Bắc lắc lắc đầu nói, “Em không biết.”

Anh nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ rồi, đứng dậy đi về, vừa bước đến cửa, liền nghe có người gọi anh, “Anh Tiểu Bắc.”

Tần Mặc Bắc không quay đầu lại, bước chân anh nhanh hơn, nhanh chóng biến mất giữa dòng người.

Mấy ngày sau, diễn đàn lớp bùng nổ, thông báo có kiểm tra được kết quả thi Đại học rồi.

Triệu An Ca không kiểm tra, nhưng cô vẫn biết được kết quả khi nghe được điện thoại của cô mình gọi đến, nhưng cô nghe ra, ông rất vui vẻ, hí hửng nói cô là sinh viên đầu tiên của nhà họ Triệu.

Cô đậu Đại học. Trong đó điểm thi môn Sinh và Hóa là cao nhất thành phố, gần như trọn điểm, nhưng tiếng Anh và Ngữ Văn của cô không tốt lắm, nên bị kéo lại.

Triệu An Ca đạp xe trượt, chạy vọt đến nhà Tần Mặc Bắc.

Cô ngồi trên sô pha, cầm ly bước anh rót, ngồi một hồi lâu nhưng không nói gì.

Lát sau vẫn là do Tần Mặc Bắc lên tiếng trước, anh nói điểm thi của đại học của mình. Cao hơn cô vừa đúng hai điểm.

Mặc dù cũng đậu đại học, nhưng cô vẫn cảm thấy bực tức khó chịu, chắc chắn anh có thể học được trường Đại học tốt hơn, anh sẽ có được một bầu trời tương lai rộng lớn hơn.

Anh ngồi xổm xuống, nhìn cô nói, “Cậu đừng khóc mà, mũi nhăn hết rồi, giống như heo con rồi.”

Triệu An Ca lau nước mắt hỏi, “Cậu không khó chịu sao?”

Tần Mặc Bắc cười, “Tôi không sao cả, dù gì cũng đã qua rồi.” Nói xong liền rút một tờ khăn giấy trên bàn lên đưa cho cô.

Ngày điền nguyện vọng, Triệu An Ca đến nhà Tần Mặc Bắc, nói cô quên mang theo tờ đăng ký rồi, nên đành phải đăng ký trên mạng.

Tần Mặc Bắc mở máy tính lên, đặt trên bàn nói, “Cậu điền trước đi.”

Triệu An Ca đẩy qua nói, “Cậu trước đi.”

Tần Mặc Bắc cười cười, ngón tay làm vài thao tác trên bàn phím rồi nói, “Tôi sẽ không rời thành phố.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Tôi đợi người, không rời đi được.”

Anh làm thêm mấy thao tác khác nữa, rồi chuyển màn hình về cho cô.

Triệu An Ca nhìn vào, anh ghi danh vào khoa sư phạm trường Kỹ Thuật. Cô hỏi, “Sau này cậu định làm giáo viên hả?”

Tần Mặc Bắc cười cười, “Làm giáo sư.”

Triệu An Ca cũng cười theo, “Giáo sư Tần.”

Sau đó cô đăng nhập tài khoản của mình, chọn nguyện vọng cùng trường với anh, nhưng chuyên ngành là công nghệ sinh học.

Triệu An Ca nói, “Lỡ như tớ học không được ngành công nghệ sinh học, vậy thì chuyển qua theo giáo sư Tần ngài rồi, làm giáo viên vật lý hay hóa học cũng được.”

Tần Mặc Bắc ngồi trên sô pha, cánh tay đặt trên đầu gối, nghiêng mặt qua nhìn cô nói, “Triệu An Ca, cậu giỏi thật đấy.”

Bỗng nhiên được anh khen như thế, cô vẫn chưa quen với việc này, nên không biết phản ứng ra sao.

Tần Mặc Bắc lấy máy tính về, nói với cô, “Ngày mốt tôi về, Hiệp hội Mỹ Thuật có tổ chức một cuộc thi tranh sơn dầu, tôi phải đi về thành phố lấy đề tài.”

Triệu An CA cũng đứng dậy, “Trùng hợp ghê, sáng nay ba tớ cũng mới vừa điện thoại xin lỗi, không nên đày ải tớ về đây.” Khựng lại một chút nói, “Chúng ta về chung đi, Tần Thiết Ngưu.”

Tần Mặc Bắc cười cười nói, “Được, Triệu Thúy Hoa.”

Thú cưng Tây Thi của bà nội cô sinh ra sáu chú heo con, bà nội rất cao hứng, nhưng lại bắt đầu sợ đông sợ tây, sợ mẹ heo không đủ sữa, sai chú Hai phải đêm mấy thùng sữa hộp từ siêu thị về.

Tần Mặc Bắc đã thu dọn hành lý xong, phòng khách lại chất kín đồ. Triệu Bân tiếp tục chạy xe tải đến giúp anh vận chuyển.

Triệu An Ca qua quyết định đi ké xe tải về, sẵn dịp xem nơi ở của Tần Mặc Bắc, để sau này dễ ra tay hơn.

Lúc cô kéo hành lý gần đến khi nhà thuê, nhìn thấy phía trước có nhiều người bu đông bên cạnh xe tải của Triệu Bân.

Cô từ từ đi qua, từ phía xa có tiếng người hét lên, gì mà thấy máu, rồi có người chết nữa.

Trên mặt đất có một vết máu nhỏ, trái tim Triệu An Ca như bị rơi xuống.

Tần Mặc Bắc!

Cô vội vàng chen vào trong đám người, Triệu Bân đang dùng một miếng gạc băng bó vết thương trên tay trái của Tần Mặc Bắc, trên miếng gạc màu trắng hiện lên màu đỏ sẫm. Bác sĩ ở thôn bên cạnh vừa đến, ngay cả thùng thuốc cũng chưa kịp mở ra.

Tần Mặc Bắc thấy Triệu An Ca, cười với cô, “Không sao đâu.”

Chảy nhiều máu như thế, vậy mà còn nói là không sao gì chứ!

Cô chạy đến hỏi Triệu Bân, “Xảy ra chuyện gì?”

Triệu Bân nhỏ giọng nói với cô, “Tôi vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một người xăm mình trên cánh tay, trèo tường chạy ra.”

Triệu An Ca liếc mắt nhìn Tần Mặc Bắc, không nói thêm gì nữa.

Chờ bác sĩ băng bó vết thương xong, Triệu An Ca cầm một cái xẻng đi ra khỏi cửa,đi về phía nhà Nhị Đản.

Mẹ Nhị Đản đang ngồi ở cửa đóng đế giày.

Triệu An Ca thăm dò nhìn vào trong sân, “Lưu Cương đâu rồi?”

Mẹ Nhị Đảng cúi đầu tập trung làm, không nhìn thấy được vẻ mặt của Triệu An Ca, bà đáp, “Cánh tay bị chai bia đập trúng, Nhị Cẩu dẫn nó đi bệnh viện trên trấn rồi. Con không biết nhiều máu cỡ nào đâu, lớn tướng vậy rồi mà còn để chai bia làm bị thương.”

Bà nói xong, ngẩng đầu lên thì đã không còn ai nữa.

Triệu An Ca trở lại chỗ Tần Mặc Bắc, người xem náo nhiệt đã tan gần hết, bác sĩ đã rời đi, Triệu Bân đang phụ giúp khiêng hành lý.

Tần Mặc Bắc nhìn cô, cười cười nói, “Tôi nói rồi mà, tôi không bị tổn hại gì hết.”

Triệu An Ca ngồi xổm xuống nhìn vết thương trên tay anh, một lúc lâu sau mới nói, “Chuyện này không giống, cho dù hắn ta có bị phế mười cánh tay, cũng không bằng một bàn tay của cậu.”

Tần Mặc Bắc nhìn lý nước trên bàn nói, “Lấy giúp tôi ly nước đi.”

Triệu An Ca cầm ly nước đến, không đưa cho anh, nhất định muốn đút cho anh uống, nói anh nên tiết kiệm sức lúc đi, như vậy thì vết thương mới nhanh bình phục được.

Tần Mặc Bắc ngồi trên sô pha, chỉ cần hé miệng ra, Triệu An Ca liền đưa ly nước lên cho anh uống.

Triệu Bân đang bận tối mặt vận chuyển hành lý lên xe, nghỉ xả hơi một chút, ngồi xuống bên cạnh Tần Mặc Bắc, mở miệng nói, “Bồ Câu Lớn, lấy giúp tôi ly nước đi.”

Triệu An Ca nhìn cậu ta rồi nói, “Cậu không có tay hả.” Nói xong lại tiếp tục đút nước cho Tần Mặc Bắc hớp một ngụm, “Từ từ thôi.”

Triệu Bân đi đến trước tủ lạnh, lấy một ly nước trái cây ra uống, không lấy cho tôi uống hả, tôi còn có đồ tốt hơn. Hừ

Tần Mặc Bắc đứng dậy, Triệu An Ca chạy tới gần, nói, “Coi chừng vết thương kìa, muốn đi chỗ nào, tớ dẫn cậu đi.”

Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua nhìn liếc cô một cái, đáp, “Toilet.” Nói xong cong môi cười cười.

Triệu Bân đang hớp một ngụm nước trái cây xém tí nữa là phụt ra.

Bánh Vặn Thừng

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Triệu An Ca: Còn nói mình là người nghiêm túc nữa chứ, gheo người ta cho đã, rồi chuồn mất hà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi