MỘT ĐỜI KHUYNH THÀNH: PHI TẦN BỊ VỨT BỎ Ở LÃNH CUNG

Thái tử Bùi Nguyên Tu đang đứng trước cửa, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng.

"Thái tử điện hạ?" Ta kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Nô tỳ bái kiến Thái tử điện hạ."

Y chậm rãi đi tới, vạt áo màu trắng nhẹ nhàng phiêu động. Y cúi đầu nhìn ta, ôn hòa nói: "Đứng lên đi."

"Tạ điện hạ."

Ta có chút xấu hổ, chỉ sợ mấy chữ vừa học viết sẽ bị y nhìn thấy, không ngờ y chỉ khẽ cười, đi tới kệ sách phía trước, mọi chuyện giống như chưa từng phát sinh.

Tàng các lại trở về an tĩnh, giống hệt mỗi lần y tới, nơi này đều yên bình như nước vậy, ta chỉ cúi đầu đi theo cạnh y, lẳng lặng hầu hạ. Lúc này, Bùi Nguyên Tu một bên đọc sách, một bên không chút để ý nói: "Hôm ngày năm, sao ngươi không ở nơi này?"

Ngày năm? Ta thoáng sửng sốt, ngày năm vốn là ngày ta làm việc, nhưng hôm đó Bùi Nguyên Hạo tới Dịch Đình tìm người, cho nên chúng ta đều phải ở lại đó, bên trong Tàng các đương nhiên sẽ không có người quét dọn. Thái tử điện hạ làm sao lại biết, chẳng lẽ, hôm đó y tới Tàng các đọc sách sao?

Ta vội vàng trả lời: "Ngày hôm đó, Tam điện hạ tới Dịch Đình có chút chuyện, bọn nô tỳ đều phải ở lại."

"Thế sao?" Bùi Nguyên Tu nhíu mày, "Đúng rồi, nghe nói hôm đó hắn tới tìm một cung nữ từng sủng hạnh qua. Tìm được rồi sao?"

"Dạ tìm được rồi."

"Là ai?"

"Là một nữ sử, tên Diêu Ánh Tuyết."

"Diêu Ánh Tuyết..." Thái tử lặng lẽ gọi cái tên này, lại cúi đầu nhìn ta, đột nhiên cười, "Cũng tốt, ta còn tưởng hắn sẽ mang ngươi đi."

"A?" Trái tim ta nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Tu, lại thấy y mỉm cười nhìn ta. Ánh sáng mặt trời chiếu vào càng khuôn mặt làm y thêm phần tuấn lãng, tỏa ra một loại ánh sáng nhàn nhạt, dịu dàng như ngọc, mà ánh mắt của y vẫn ôn nhu như vậy, cho dù thời tiết có vô cùng lạnh giá cũng làm người ta cảm giác như gió xuân ấm áp.

Ta bị y nhìn tới đỏ mặt, cúi đầu.

Nhìn bộ dáng của ta, y lại cười cười, quay đầu tiếp tục nhìn lên kệ sách, không hề nói chuyện. Trong không khí lúc này chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên.

Chỉ là qua thật lâu, y đều nhìn tất, chỉ là không hề lấy xuống một cuốn sách nào.

Ta nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng hỏi: "Điện hạ, không biết ngài muốn tìm quyển sách nào, nô tỳ có thể tìm giúp điện hạ."

"Tìm thấy rồi, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Y khẽ cười, quay đầu nhìn ta: "Chỉ là không biết ngươi xem xong chưa."

Ta sửng sốt, lập tức hiểu ý, vội vàng đem cuốn "Thập tam kinh chú sớ" dâng lên, nói: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không biết đây là cuốn điện hạ muốn tìm, nô tỳ..."

"Có gì mà đáng chết chứ?" Y cười thành tiếng, "Sách nếu không có người xem, đặt ở nơi này cũng chỉ là đống phế vật, còn có ý nghĩa gì chứ?"

Nói xong, y nhận lấy cuốn sách từ ta, tùy ý lật mấy trang, rồi ngẩng đầu nhìn ta: "Nhạc Thanh Anh."

"Điện hạ có gì phân phó?"

"..."

Y dừng một chút, biểu tình có chút khó xử. Ta nghi hoặc nhìn y, cũng không biết y muốn nói với ta cái gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi