MỘT ĐỜI KHUYNH THÀNH: PHI TẦN BỊ VỨT BỎ Ở LÃNH CUNG

Ta ngẩng đầu nhìn mấy người bọn họ, trên mặt ai nấy đều mang biểu tình đang chờ xem kịch, ánh mắt khinh thường chằm chằm nhìn ta.

Ta nhẹ nhàng trả lời: "Phu nhân cảm thấy không khỏe, cho nên đang ở trong phòng nghỉ ngơi, không ra bên ngoài."

"Không khỏe?" Lục Hạ bên cạnh cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói, "Là không khỏe, hay không có mặt mũi ra ngoài? Nàng ta vào Thượng Dương cung lâu như vậy, điện hạ ngay cả một lần triệu kiến cũng không có, nếu ta là nàng ta, ghẻ lạnh như thế cũng chịu đủ rồi."

"Còn không phải sao?" Tư Dao đứng phía sau cười nói, "Cũng không biết điện hạ phong nàng ta làm phu nhân là có ý gì, ngay cả an bài cũng kém xa tỷ muội chúng ta."

"Đúng vậy."

Nghe bọn họ khiêu khích, ta chỉ lặng lẽ cúi đầu, không nói một lời. Mấy người bọn họ thấy ta không có phản ứng gì, đang muốn trút giận thì nghe phía sau có giọng nói vang tới: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Ta vừa ngẩng đầu, đã thấy một nữ tử chậm rãi đi tới.

Dáng người của nữ tử này cao gầy, thậm chí còn cao hơn ta một chút, gương mặt thanh tú, tuy rằng không phải mỹ diễm tuyệt sắc nhưng lại thập phần đoan chính.

Mấy vị mỹ cơ kia nhìn thấy nàng, khí thế kiêu ngạo lập tức giảm xuống, quy quy củ củ đứng sang một bên: "Kim Kiều tỷ."

Kim Kiều, phụ thân của nàng là hoàng thương Dương Vạn Vân, lúc trước ông ta vì nịnh bợ Tam điện hạ mà gả nữ nhi này vào Thượng Dương cung, Tam điện hạ cũng coi như cho phụ thân nàng mặt mũi, đối với nàng vô cùng tôn trọng, tuy rằng không danh không phận nhưng tất cả cơ thiếp trong Thượng Dương cung đều nghe lời nàng.

Nàng đi tới trước mặt ta, liếc ta một cái, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn lại đám mỹ cơ kia, lạnh lùng nói: "Điện hạ làm việc tự có đạo lý của điện hạ, không phải chuyện các ngươi có thể lắm miệng. Sau này đừng để ta nghe thấy mấy lời không biết sâu cạn nặng nhẹ này nữa."

"Vâng."

Ta ngẩng đầu nhìn nàng, nàng cũng nhìn về phía ta, gương mặt đoan trang tú lệ kia vẫn không chút thay đổi, nói: "Ngươi lui xuống đi."

"Đa tạ."

Ta nhẹ nhàng gật đầu, sau đó trở về nơi ở của Diêu Ánh Tuyết.

Vừa tới cửa lớn liền nghe bên trong truyền tới tiếng nói, cẩn thận nghe lại, thì ra là lão nhân trong Thượng Dương cung - Triệu ma ma: "Phu nhân ban thưởng, nô tỳ không dám nhận."

"Triệu ma ma không cần khách khí, bà chỉ cần nói cho bổn cung, làm thế nào mới có thể được điện hạ sủng ái là được."

Lòng ta thoáng động, xem ra Diêu Ánh Tuyết không cam lòng cô đơn, cho nên mới suy nghĩ tới biện pháp này.

Triệu ma ma kia thấp giọng: "Phu nhân có điều không biết, người thân cận với Tam điện hạ nhất là Lưu công công, phu nhân chỉ cần chiếu cố tới hắn, hắn tự nhiên sẽ vì phu nhân mà an bài. Lúc trước nha đầu Hồng Vi kia vừa mới vào cung cũng bị vắng vẻ mấy tháng, sau đó nàng ta tặng cho Lưu công công một chiếc ngọc ban chỉ, ba ngày sau, điện hạ liền triệu nàng ta thị tẩm..."

Thanh âm bên trong càng lúc càng nhỏ, một lát sau chỉ thấy Triệu ma ma mang theo một hầu bao hoan hỉ ra ngoài. Thấy ta, bà ta hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Ta vào phòng, quả nhiên thấy Diêu Ánh Tuyết đang cầm một túi bạc, vừa thấy ta liền nói: "Đi, đem túi bạc giao cho Lưu công công hầu hạ cạnh điện hạ, cứ nói là bổn phu nhân ban thưởng cho hắn."

Ta yên lặng buông hộp đồ ăn, đi qua nhận lấy túi bạc.

Đi tới cửa, ta nhịn không được mà dừng bước, quay đầu nói với Diêu Ánh Tuyết: "Phu nhân, thật ra không cần phải làm vậy đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi