MỘT ĐỜI KHUYNH THÀNH: PHI TẦN BỊ VỨT BỎ Ở LÃNH CUNG

Trên mặt vốn còn đang mỉm cười tủm tỉm nay lập tức trở nên khó coi, ánh mắt hắn đánh giá ta một lượt, cười lạnh: "Đi ngang qua sao? Xem ra vị phu nhân kia quả thật trầm ổn, sao rồi, ngày tháng ăn không ngồi chờ vui lắm sao?"

Ta nhẹ nhàng cười: "Công công nói đùa. Địa vị của Ánh Tuyết phu nhân là do điện hạ sắc phong, có bị ghẻ lạnh hay không thì ngài ấy vẫn là phu nhân của điện hạ."

Vừa nghe câu này, sắc mặt hắn càng thêm khó coi, hừ lạnh một tiếng: "Nếu đã như vậy, ta cũng không nhiều lời nữa." Nói rồi hắn phất tay áo bỏ đi, trong miệng còn lầm bầm: "Hừ, ngươi không thức thời như vậy, ta xem nàng ta có thể ương ngạnh được bao lâu!"

Tâm tình ta phức tạp mà đứng tại chỗ, chờ bóng dáng hắn biến mất ở cuối hành lang mới lấy túi bạc ra, cúi đầu nhìn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Chuyện này là ta tự mình chủ trương, vì Diêu Ánh Tuyết, ta chỉ có thể đánh cược một phen.

Ba ngày, ta đánh cược ba ngày. Nếu trong vòng ba ngày, Bùi Nguyên Hạo vẫn chưa triệu nàng ta thị tẩm, vậy thì ta sẽ đem túi bạc này tặng cho Lưu công công. Nếu Bùi Nguyên Hạo thật sự triệu nàng ta, vậy thì coi như ta chuộc lại sai lầm của hai năm trước.

Chỉ là ta không biết, ta làm như vậy, là đang giúp nàng ta, hay hại nàng ta đây?

Chỉ chớp mắt đã qua ba ngày.

Diêu Ánh Tuyết tuy rằng không mở miệng nhưng ta thấy được trong mắt nàng ta ngày càng khẩn trương, mà chính ta cũng không ngừng tự giày vò mình.

Buổi tối hôm nay, ta đốt lửa ngọn nến trên bàn, vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt cô đơn của nàng ta ngồi đó, thoạt nhìn là ta sai rồi, ta đang định ngày mai mang túi bạc kia tìm Lưu công công thì nghe bên ngoài có tiếng đập cửa. Ta đi ra mở cửa, đã thấy một nam tử trẻ tuổi đứng đó, đúng là người theo hầu bên cạnh Tam điện hạ.

Hắn cúi người hành lễ với Diêu Ánh Tuyết: "Gặp qua Ánh Tuyết phu nhân."

"Có chuyện gì?"

"Hoàng tử truyền triệu Ánh Tuyết phu nhân."

Diêu Ánh Tuyết vừa nghe xong liền đứng dậy, nhất thời kích động mà làm bát trà trong tầm tay bị đánh nghiêng, trên mặt lộ rõ thần sắc vui mừng.

Thời gian ba ngày này, đáy lòng nàng ta giày vò ít nhiều ta có thể cảm nhận được, không ngờ Bùi Nguyên Hạo thật sự truyền nàng ta thị tẩm, vui mừng trong lòng đều bộc lộ ra ngoài. Nàng ta không ngừng đồng ý, vội vàng tới trước gương trang điểm.

Ta đứng trước cửa, tâm tình lại thoáng phức tạp. Diêu Ánh Tuyết chải chuốt trước gương một lát, quay đầu nhìn về phía ta: "Còn không qua đây?"

"Vâng."

Ta nghe xong lập tức qua giúp nàng ta chải tóc, nghiêng người cắm lên một cây kim thoa, sơn phấn dùng màu phấn nhạt càng làm đôi môi anh đào thêm phần quyến rũ, thoạt nhìn làm người không rời mắt được.

Ta nhìn nhìn gương mặt kiều diễm của nàng ta trong gương, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình, không khỏi xấu hổ cúi đầu. Mà Diêu Ánh Tuyết đã hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng, căn bản không rảnh để ý tới ta, sau khi trang điểm chải chuốt xong liền cao hứng đứng dậy, xoay người ra ngoài.

Vừa tới cửa, người đứng bên ngoài nói thêm: "Phu nhân, thị nữ của ngài cũng phải đi theo."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi