MỘT ĐỜI KHUYNH THÀNH: PHI TẦN BỊ VỨT BỎ Ở LÃNH CUNG

"Cái gì?"

Ta chấn động, hoảng hốt đứng đó, người bên ngoài liếc nhìn ta, nói: "Đây là quy củ trong cung."

Quy củ trong cung, nữ quyến thị tẩm, thị nữ đều phải canh giữ bên ngoài, tùy lúc mà hầu hạ chủ tử. Du Nhi đã từng hầu hạ Nhàn Phi nương nương, ta còn thường xuyên nghe nàng kể lại, mỗi lần nói chuyện hai người đều đỏ mặt cười cười.

Không ngờ lại có một ngày, ta cũng phải canh giữ bên ngoài, hơn nữa là...

Ngẩng đầu nhìn Diêu Ánh Tuyết, nàng ta lúc đầu nhíu mày, sau đó lại nhớ tới gì đó, cười lạnh: "Cũng tốt. Nhạc Thanh Anh, còn không mau đi."

Ta chỉ có thể lặng lẽ đi theo nàng ta ra ngoài.

Ánh trăng lấp lánh chiếu vào mỗi góc trong Thượng Dương cung, giống như một tòa cung điện mạ lên một tầng bạc, phóng tầm mắt ra như nguyệt hoa trong nước. Đi trong màn đêm như vậy, trái tim con người tựa hồ cũng bình thản xuống.

Chỉ chốc lát chúng ta đã tới hoa viên, Diêu Ánh Tuyết vừa thấy con đường phía trước liền phát hiện có gì không đúng.

"Con đường này là..."

Người kia quay đầu lại nói: "Phu nhân, điện hạ tối nay triệu ngài tới tẩm cung của ngài ấy."

Lời vừa dứt, cả người Diêu Ánh Tuyết đều sợ ngây ra.

Sau khi vào Thượng Dương cung chúng ta cũng nghe vài việc của Bùi Nguyên Hạo, hắn triệu cơ thiếp tới thị tẩm, trước nay đều tới thiên điện, chưa từng gọi người tới tẩm cung, nhưng tối nay, hắn lại để Ánh Tuyết tới tẩm cung của hắn thị tẩm, vinh hạnh như vậy chưa từng có qua!

Điều này cũng như chiêu cáo với mọi người, địa vị phu nhân của Diêu Ánh Tuyết, không giống người thường!

Trên mặt Diêu Ánh Tuyết lộ ra biểu tình kinh hỉ, lúc này kích động đến độ nói lắp: "Được, ngươi, ngươi dẫn đường."

Người kia gật đầu, chúng ta lại tiếp tục đi về phía trước.

Mắt thấy đã tới tẩm cung của Tam điện hạ, ta ngẩng đầu, màn đêm lúc này thật sự đã sâu. Đột nhiên, Diêu Ánh Tuyết quay đầu lại nhìn ta: "Nhạc Thanh Anh, chắc ngươi đang rất thất vọng lắm, đúng không?"

"..." Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng ta.

Trên mặt nàng ta mang theo vài phần châm chọc, cười lạnh: "Ngươi không phải nói bổn phu nhân làm vậy là tự hạ thân phận, sẽ để người khác mượn cớ sao? Nhưng hiện tại điện hạ lại triệu ta thị tẩm trong tẩm cung của ngài ấy, ngươi xem đây là thế nào? Là điện hạ cảm thấy bổn phu nhân quá bỉ ổi, không xứng với ngài ấy, đúng không?"

Ta cúi đầu: "Không phải."

Nàng ta lại cười lạnh một tiếng, nói: "Ta ngược lại muốn hỏi ngươi, nếu bổn phu nhân làm theo lời ngươi nói, buổi tối hôm nay, điện hạ sẽ triệu ta thị tẩm sao?"

"Phu nhân..."

Nàng ta dừng bước, chậm rãi đi tới trước mặt ta, chằm chằm mà nhìn: "Nhạc Thanh Anh, ngươi chỉ ước ta cả đời đều bị điện hạ vắng vẻ đúng không? Đáng tiếc a, ngươi thất bại rồi!"

Lời vừa dứt, nàng ta đột nhiên duỗi tay nắm lấy cằm ta, móng tay thoáng dùng lực véo vào da, cơn đau lập tức truyền tới, ta rên một tiếng, nhịn xuống, chỉ thấy nàng ta cười lạnh: "Đêm nay, ngươi cứ ở ngoài từ từ mà nghe, nhìn xem người điện hạ muốn là ai đi!"

Nói xong, nàng ta liền xoay người đi vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi