MỘT ĐỜI KHUYNH THÀNH: PHI TẦN BỊ VỨT BỎ Ở LÃNH CUNG

"Nhạc Thanh Anh!"

Ta vừa từ bồn nước đứng lên thì cửa lớn liền bị đẩy ra, một trận gió theo vào thổi bay màn che. Bóng hình quen thuộc đứng ngay cánh cửa, lớn tiếng: "Tối qua ngươi đi đâu vậy? Ta tìm ngươi khắp nơi, chân cũng sưng lên cả rồi, ngươi....

Đối phương vốn đang nổi giận đùng đùng, nhưng vừa thấy ta đang đứng sau màn, ngây ngẩn ra: "Ngươi, sáng sớm như vậy ngươi tắm gội rồi sao?"

Kinh hoảng thất thố nhất thời đi qua, ta cố trấn định lại tinh thần. Người trước mắt không phải ai khác, mà là Du Nhi cùng phòng với ta, ta chỉ khẽ nói: "Ta, dơ bẩn."

"Dơ bẩn?"

Du Nhi liền muốn vén màn vào trong, sắc mặt ta tái nhợt, vội vàng đem cả người chìm vào bồn tắm: "Đừng! Đừng vào!"

Bị ta doạ cho hoảng sợ, Du Nhi đứng lại: "Thanh Anh, ngươi làm sao vậy?"

"Ta..."

"Giọng ngươi bị sao thế? Sao lại khàn khàn như vậy? Ngươi bị bệnh hả?"

Giọng của ta xác thật khàn khàn nhưng không phải bị bệnh, mà là khóc suốt một đêm. Ta không dám nói, chỉ có thể cắn môi trả lời: "Ta, ta nhiễm phong hàn. Du Nhi, ngươi đừng vào, đừng vào."

"Thôi được rồi."

Nghe ta nói bị nhiễm phong hàn, Du Nhi cũng không vào trong nữa, lui tay trở về: "Tối qua ngươi đi đâu mà để cảm lạnh vậy, còn đi suốt đêm không về, ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi lắm không?"

Nhắc tới chuyện hôm qua, một trận nóng bỏng lại ập tới, đôi mắt ta thoáng đỏ lên, cúi đầu: "Ta, có chút việc."

Du Nhi hoài nghi nhìn vào bên trong, nhưng cách tấm màn nên không nhìn rõ, nàng rốt cuộc đành từ bỏ, lại nói: "Được rồi, ta đến là nói với ngươi, Ngọc công công hôm nay tới Dịch Đình, kêu tất cả chúng ta đều phải qua đó."

"Ngọc công công?" Đó là thái giám tổng quản nội thị trong cung, hắn tới Dịch Đình để làm cái gì?

"Ta cũng không biết hắn tới để làm gì, dù sao mọi người cũng đều qua đó. Thanh Anh, ngươi nhanh lên, đừng để bị muộn."

Nói xong, Du Nhi xoay người ra ngoài, rồi đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại mình ta, một thất yên lặng, ta lúc này mới chậm rãi đứng lên, làn da trắng nõn trong không khí lạnh băng run lên bần bật, phía trên có một vết bầm thật lớn, khắp nơi vẫn còn lưu lại dấu vết ái muội.

Những thứ này, ta sợ bị Du Nhi nhìn thấy.

Cả người còn đứng trong nước lạnh, ta hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Tổng quản nội thị Ngọc công công tới Dịch Đình, hắn tới làm gì? Chẳng lẽ.... Là vì chuyện đó?

Một trận rét lạnh thấu xương ập đến, ta nhịn không được ôm lấy cánh tay gầy yếu của mình, cả người run lên.

Làm sao bây giờ?

Ta nên làm sao bây giờ....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi