MỘT ĐỜI KHUYNH THÀNH: PHI TẦN BỊ VỨT BỎ Ở LÃNH CUNG

Được đưa về dưỡng thương, mỗi ngày Tề vương đều tới thăm ta. Hai ngày sau khi về, cơn sốt vẫn không thối lui, cả người bị thương nặng tới mức không thể ngồi dậy, hắn gấp đến độ sứt đầu mẻ trán dẫn theo thái y vội tới chẩn bệnh cho ta. Chờ tình hình ta ổn hơn, hắn mới buông tha cho thái y, còn dành thời gian ngồi canh trước giường.

Nếu là người bình thường, có một người đệ đệ như thế, cuộc đời coi như đã đủ.

Nhưng, hắn là Ngũ hoàng tử, là Tề vương điện hạ.

Ta có ngốc, có cổ hủ, cũng sẽ không ngốc đến mức tưởng đó là thật, vì thế bản thân cười nhạt: "Du Nhi, sau này đừng nhắc chuyện này nữa, vụ án của ta còn chưa giải quyết xong."

Ngày đó hôn mê ở Hình bộ, lúc tỉnh lại ta đã ở Dịch Đình, ta không biết kết quả thẩm tra cuối cùng là gì, mà câu hỏi đó của Thái tử hỏi Bùi Nguyên Hạo, Bùi Nguyên Hạo trả lời thế nào.

Ta sẽ không khờ dại cho rằng hắn ném ta về Dịch Đình là hết chuyện, ta chỉ là không biết, hắn định xử lý ta thế nào.

Rửa mặt chải đầu xong, Du Nhi bày ít đồ ăn ra, là chút cháo trắng cùng rau dưa. Nàng lấy ít dưa và thịt cho vào cháo, sau đó bưng tới trước giường, từng muỗng đút cho ta.

Du Nhi cũng không phải cô nương cẩn thận, tính tình nàng tùy tiện đã quen, lỗ mãng như con hổ nhỏ, nhưng mấy ngày nay nàng chăm sóc vô cùng rất cẩn thận, có lẽ ngay cả phi tần trong cung cũng không có được đãi ngộ như vậy. Du Nhi cẩn thận thổi nguội cháo, lúc đút còn dịu dàng hỏi ta: "Nóng không?"

Khóe mắt có chút ướt át, ta khẽ lắc đầu.

Vừa ăn được mấy muỗng, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.

Nghe tiếng, Du Nhi lập tức chớp mắt vài cái với ta, vội vội vàng vàng giống hệt ngày thường, chuẩn bị hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Tề... "

Còn chưa nói hết lời, cả ta và Du Nhi đều ngẩn ra

Người đứng trước cửa không phải Tề vương ngày ngày vui vẻ mà là nam tử vận áo trắng như tuyết, gương mặt tuấn tú điềm đạm. Y đứng dưới ánh mặt trời, thoáng nhìn như trích tiên.

Bùi Nguyên Tu? Sao y lại tới đây?

Sắc mặt Du Nhi trắng bệch, lập tức quỳ xuống: "Thái... Thái tử... Nô tỳ bái kiến Thái tử điện hạ!"

Thấy y, không biết vì sao ta lại có chút hoảng hốt, trước mắt lập tức hiện lên khoảnh khắc lần đầu tiên gặp y, hình như cũng giống như vậy. Chỉ là khi đó là trong Tàng các, một nơi nơi không tranh không giành, an tĩnh yên bình.

Bùi Nguyên Tu từ từ tiến lên, nhìn Du Nhi, nói: "Lui ra đi."

"Vâng, nô tỳ cáo lui."

Du Nhi cẩn thận đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta và y.

Khi còn ở Tàng các, ta cũng thường xuyên một mình ở cùng với y như vậy, nhưng lúc đó y lạnh nhạt, ta cũng thờ ơ, ánh mặt trời ấm áp rải đầy Tàng Các nho nhỏ, cho dù bọn ta không ai nói gì cũng không cảm thấy xấu hổ; nhưng hiện tại, y càng bước tới gần, ta càng bất an.

Hình như nhận ra gì đó, Bùi Nguyên Tu đột nhiên dừng lại, duy trì khoảng cách với ta.

Hắn lẳng lặng nhìn ta, hỏi: "Ngươi sợ ta sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi