MỘT ĐỜI KHUYNH THÀNH: PHI TẦN BỊ VỨT BỎ Ở LÃNH CUNG

Bùi Nguyên Tu đi được một lát thì Du Nhi liền vào phòng, nàng ngồi bên giường, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đã lạnh đến thấu xương của ta. Ấm áp truyền tới, ta vừa ngẩng đầu cười định cảm ơn nàng thì nàng ấy đã nói: "Thanh Anh, Thái tử ngài ấy... Có phải ngài ấy cũng thích ngươi rồi không?"

"Cái gì?" Nụ cười của ta cứng lại, "Du Nhi, ngươi lại đang nói bậy gì đó?"

"Nhưng, ta thấy ngài ấy đối với ngươi..."

"Thái tử điện hạ có trái tim nhân hậu, đến thăm ta cũng là chuyện thường tình. Ngươi đừng đoán mò."

Du Nhi nhìn ta một hồi, mới nói nói: "Thanh Anh, ngươi không biết đâu, mấy ngày ngươi bị nhốt vào Thiên Lao, Thái tử chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì ngươi. Ta nghe cung nữ theo hầu Hoàng hậu nói, Thái tử từng vì chuyện này mà đi cầu xin Hoàng hậu."

Trong lòng cả kinh, ta thật không ngờ Bùi Nguyên Tu sẽ vì ta mà đi cầu xin Hoàng hậu.

Không, y không thể nào thích ta, bên cạnh y có một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như Nam Cung Ly Châu làm vợ, ai lại đi yêu một cung nữ bình thường cơ chứ?

Huống hồ... Nghĩ tới mấy chuyện xảy ra từ lúc chúng ta quen biết nhau tới nay, ta phát hiện, y là một người rất thâm trầm, ta chưa từng nhìn thấu y, so với Bùi Nguyên Hạo hung ác nham hiểm vô thường, y càng khiến người ta không thể đoán ra.

Đây là hoàng tử, mà y còn là Thái tử một nước, người như vậy, một cung nữ thấp bé như ta sao có thể tiếp cận?

Ta cười nhạt một tiếng: "Thái tử là người tốt, đối với ai cũng đều như vậy. Du Nhi, ngươi đừng nói bậy nữa."

Nhìn dáng vẻ mặt lạnh nhạt của ta, Du Nhi chỉ đành bĩu môi, không tiếp tục đề tài này nữa. Chỉ là nàng ấy nghi hoặc quay đầu nhìn ra cửa lớn, lại hỏi: "Bình thường giờ này Tề Vương sẽ tới, sao hôm nay còn chưa thấy vậy?"

Bùi Nguyên Phong xác thực là không có, hơn nữa đến tối, hắn cũng không tới.

Chuyện này cũng không khiến ta cảm thấy kỳ lạ, dù sao hắn đường đường là Tề Vương điện hạ, ta vẫn còn nhớ lúc Hoàng hậu biết quan hệ của chúng ta, tâm trạng cực kỳ không vui. Bà ấy đương nhiên không hy vọng đường con trai của mình lại quá thân thiết với một cung nữ, huống chi, ta còn là kẻ bị tình nghi đã hạ độc bà ấy.

Cho nên, Bùi Nguyên Phong không đến, ngược lại còn là chuyện tốt.

Chẳng qua là tuy Bùi Nguyên Phong không tới, nhưng tùy tùng của Bùi Nguyên Hạo lại đến.

"Thanh Anh cô nương, Tam hoàng tử cho truyền cô."

Du Nhi đang thay thuốc trên tay ta, vừa nghe thì đầu ngón tay liền run lên bần bật. Du Nhi nhìn ta, sắc mặt trắng bệch: "Thanh Anh..."

Nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, ta lập tức an ủi: "Không sao đâu."

Nói xong, ta liền đứng dậy, đi theo tên tùy tùng kia.

Kể từ hôm thẩm tra trên đại đường Hình bộ, ta chưa gặp lại Bùi Nguyên Hạo, tuy hắn đang chờ Hoàng đế hạ lệnh xuống Nam, nhưng mấy ngày nay vẫn không hề có chút động tĩnh, cũng không hề hạ lệnh xử lý ta, cho nên, ít nhiều ta cũng đã có chút chuẩn bị tâm lý.

Chỉ là, trễ như vậy mới truyền ta qua...

Trong lòng không khỏi nghi ngờ, tađi theo tên tùy tùng kia một hồi, đến khi thấy được Thượng Dương cung nguy nga tráng lệ chìm cách đó không xa, ta nghĩ nghĩ, vẫn có chút không nhịn được hỏi: "Vị đại ca này, trễ như vậy Tam điện hạ còn truyền ta làm gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi