MỘT ĐỜI MỘT KIẾP CHỈ THƯƠNG MỘT NGƯỜI


Diệp Ly Lạc lần nữa mở mắt ra, từ đại não truyền đến cơn đau đớn như muốn ngất đi.
"Đau, lẽ nào mình chưa chết sao?"
Cô gắng gượng ngồi dậy, đầu óc choáng váng, xung quanh cũng quay cuồng nhưng vẫn đủ để cô định hình được trước mình là nơi thật xa lạ.
Diệp Ly Lạc nhớ lại lúc mình chạy trốn khỏi phản loạn trong hoàng cung, bộ dáng chật vật không còn đâu phong thái của một nàng công chúa ngày thường.

Nàng không dám quay đầu lại mà cứ lao đầu chạy, chỉ cần có lối nàng điều chạy.
"Hí hí hí..." Bỗng nhiên tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng hí dài làm nàng giật mình.
Một đám binh lính chặn trước mắt, Diệp Ly Lạc hết đường rồi.

Nàng quay đầu lại muốn bỏ chạy nhưng cũng lại phát hiện phía sau đã bị bao vây từ lúc nào.
Nam nhân anh dũng ngồi trên ngựa, một thân chiến bào càng có vẻ lạnh lùng.
"Tam ca, ngươi làm gì vậy? Đây là hoàng cung."
Diệp Ly Lạc nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng sợ hãi đến phát run nhưng vẫn có tỏ ra bình thường.

Tam Hoàng tử Đông Vũ sắc mắt sắc lạnh nhìn nàng, cơ hồ đem nội tâm bên trong nàng nhìn thấu:
"Diệp Ly Lạc đừng gọi ta là Tam ca, dù sao ta cũng không phải ca ca của ngươi."
"Ý ngươi là gì...?" Diệp Ly Lạc khó hiểu.

Lẽ nào tam ca hận nàng đến nổi không muốn nhận người muội muội này.
Vẻ mặt Tam Hoàng tử vẫn không có một chút biến hóa:
"Năm đó mẫu hậu ngươi mang thai Hoàng tự nhưng không may bà ta sinh non, vì để bảo toàn hậu vị của mình trong hậu cung bà ta đã giấu chuyện này đi mà tìm một đứa bé khác vào thay thế nói rằng đó chính là Hoàng tử mà bà ta sinh ra.

Ta vốn đã có một gia đình êm ấm nhưng vì mẫu hậu ngươi cả nhà ta bị chu diệt ta lại còn không biết mà coi bà ta như mẫu thân thân sinh của mình."
Hắn nói đến đây nở nụ cười dữ tợn, bên trong chất chứa vô vàn hận ý.

Dù là con nhưng chung quy lại chẳng phải con ruột do bà ta sở sinh nên hắn luôn bị vị Hoàng hậu bề ngoài hiền thục ấy hành hạ tàn nhẫn.

Bà ta nói bà vì muốn tốt cho hắn vì thế mới làm vậy, hắn tin, bà ta nói gì hắn đều cho là tốt, là nghe theo.

Nếu không phải hôm đó hắn vô tình nghe được "mẫu hậu tốt" của mình nói chuyện với tỳ nữ có lẽ cả đời hắn cũng không biết được sự thật.

"Hừ, mỗi lần nhìn thấy hắn ta lại nhớ đến nhi tử bất hạnh của mình.

Nếu không phải nhi tử của ta đoản mệnh há hắn có thể trở thành Tam Hoàng tử được người ta cung kính, há Hoàng đế lại có ý định sắc phong hắn làm Thái tử.

Chỉ cần nhìn thấy hắn ta lại nghĩ đến nhi tử bất hạnh của ta, đây đáng ra đều là của nhi tử ta mới phải."
Hắn như chết lặng khi nghe được những lời nói cay nghiệt đó của mẫu hận, người mà hắn luôn kính trọng.


Hóa ra tất cả đều là lừa dối.

Hắn vốn chẳng phải Hoàng tử gì cả, hắn cũng chẳng phải huyết mạch hoàng gia, và hắn càng chẳng phải ca ca của Diệp Ly Lạc.
Diệp Ly Lạc cũng không khỏi kinh sợ khi nghe hắn nói vậy.

Đây không phải ca ca nàng, sao có thể chứ? Mẫu hậu trước giờ chưa từng nói với nàng như vậy.

Không thể nào.
"Ca ca..."
Chưa kịp dứt lời chỉ thấy Tam hoàng tử hạ lệnh, đồng loạt các mũi tên từ bốn phương tám hướng bay tới chỗ nữ tử ấy, cho dù nàng có thông minh, cơ trí thần thông cỡ nào cũng chẳng thế thoát được một kết cục: vạn tiễn xuyên tim.
Chẳng thể ngờ được, mình lại có cái chết thê thảm như vậy, vô số mũi tên bắn đến, khuôn mặt lạnh lùng không chút tình cảm của Tam ca khi đó, nàng vẫn còn nhớ như in.
Nàng vẫn không thể hiểu được, cuối cùng mình đã làm ra chuyện gì, tích bao nhiêu nghiệp mới có thể có cái chết đáng thê thảm như thế.
Máu thịt lẫn lôn, cơ thể đã không còn lành lặn.

Nữ tử ấy có một khuôn mặt xinh đẹp mà nữ nhân trong thiên hạ đều khao khát chỉ tiếc mà lúc này đã chẳng còn nhìn rõ dung nhan kinh tâm động phách đấy nữa rồi.

Nữ tử ấy có một thân hình yểu điệu, thướt tha tiếc rằng hiện tại đã chẳng khác gì một con nhím.


Nữ tử ấy chưa từng làm chuyện gì hại ai cả, nữ tử ấy ôn nhu lương thiện nhưng số phận lại không thoát khỏi một cái chết thê lương.

Nữ tử ấy chỉ mới là một thiếu nữ còn đang độ sắc xuân mà thôi, nhưng giờ thì tất cả đã chôn vùi cùng ánh mắt không cam lòng.
Thử hỏi trên đời này có vị công chúa nào có cái chết như nàng không? Cái cảm giác đó, cả đời cũng không quên.

À nhưng mà đâu còn quan trọng nữa, hiện giờ nàng đã chết rồi, chết rồi thì đau hay không đau, thảm hay không thảm cũng chẳng còn nghĩa lí gì.
"Diệp Ly Lạc tôi nói lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ không ly hôn."
Lúc này có tiếng mở cửa ở bên cạnh cùng âm thanh quả quyết của nam nhân.

Diệp Ly Lạc giật mình quay đầu lại.
Trước mắt cô là một người đàn ông khá cao, một khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo, ngũ quan tinh tế chỉ duy nhất một điều phá hỏng khuôn mặt đẹp đẽ kia lại là một vết sẹo dài dưới mắt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi