MỘT ĐỜI MỘT KIẾP CHỈ THƯƠNG MỘT NGƯỜI


"Nếu có trách thì hãy trách chính mình đi.

Ông nói Diệp Ly Lạc vô tội nhưng ai bảo cô ta được ông quá sủng ái làm gì.

Còn ta, ta lúc nào cũng phải chịu ấm ức, nhẫn nhịn.

Chỉ vì là Thái tử nên lúc nào ông cũng nghiêm khắc với ta, ông đã từng nghĩ đến cảm nhận của ta chưa?" Câu cuối cùng Diệp Vân Tiễn nói như muốn hét lên.
Hoàng đế không nghĩ tới chỉ vì sự sủng ái mà mình dành cho nữ nhi lại hại con bé như vậy, ông như đứt từng khúc ruột.

Khuôn mặt tái nhợt càng trở lên già nua đáng thương, đến lúc chết trong lòng ông cũng chỉ có một đứa con như tâm can bảo bối.

"Lạc Nhi, kiếp này là phụ hoàng có lỗi với ngươi!" Ông ngẩng đầu lên trên giọng thì thào như không còn chút sức lực gì.
Diệp Ly Lạc trực chờ bên cạnh ra sức lắc đầu, nước mắt lã chã:
"Không đâu, phụ hoàng, là con có lỗi với người, không thể bảo vệ được người." Thậm chí chỉ có thể trơ mắt nhìn người bị Diệp Vân Tiễn hạ sát chiêu.
Hoàng đế chẳng thể biết được nữ nhi mà hắn đang áy náy day dứt lại ở ngay cạnh hắn lúc này, hắn nhắm mắt lại:
"Là lỗi của ta mới khiến Đông Vũ rơi vào hoàn cảng hôm nay, là ta có lỗi với liệt tổ liệt tông Diệp gia, có lỗi với muôn dân bách tính."
Diệp Vân Tiễn nhìn người phụ hoàng mà trước giờ luôn nghiêm khắc với mình rơi vào hoàn cảnh như vậy trong lòng với vui sướng hơn bao giờ hết.


Hắn không cần biết bao nhiêu người phải chết vì sự trả thù điên cuồng này của mình, hắn chỉ cần biết kẻ từng đối đầu với hắn nhất định không thể sống.
Trong mắt ánh như sói hoang sát khí dày đặc, hắn lần nữa vung kiếm lên, một dấu hiệu trong lành.

Lồ ng ngực Diệp Ly Lạc co rút lại nhưng đã chẳng kịp, máu bắn tung ra, Hoàng đế kêu thảm một tiếng, chết không nhắm mắt.
"Phụ hoàng, phụ hoàng, người tỉnh lại đi.

Phụ hoàng, là Lạc Nhi đây, người mau tỉnh lại đi." Tiếng khóc thê lương của nữ tử hòa cùng với tiếng cười vang khắp không gian.

Thật ghê tởm!
Vì sao...?
Vì sao lại như vậy?
Vì sao Tam cả của nàng lại thành ra như vậy? Huynh ấy vốn không phải con người tàn nhẫn như vậy?
Vì sao lại giết phụ hoàng? Vì sao khiến dân chúng rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, cả hoàng cung khốn khổ khôn cùng? Vì sao lại ra tay với nàng?
Ca ca từng nói sẽ bảo vệ nàng đâu rồi? Ca ca từng nói dù sau này xảy ra chuyện gì ca ca cũng sẽ luôn đứng về phía nàng kia mà? Ca ca nói ca ca sẽ trở thành một bậc trữ quân tốt, nhưng vì sao...?
Diệp Vân Tiễn, ta muốn giết ngươi! Ta muốn trả thù có phụ hoàng, cho những người đã chết, cũng muốn trả thù cho bản thân ta.
Bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt biến đổi, Diệp Ly Lạc đang đứng trong Phượng Nghi cung.
Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì trong phòng vang lên âm thanh thảm thiết.
"Aaaa các ngươi, ngươi đâu cứu bổn cung.

Các ngươi cút ra cho ta!"
Trái ti.

Diệp Ly Lạc run lên.

Là mẫu phi.

Hiện giờ trong lòng nàng cực kì hoảng sợ.

Hoàng hậu cũng chính là mẫu phi của công chúa Đông Vũ Diệp Ly Lạc.

Bà ấy tuổi cũng còn trẻ, lại là thiếu nữ trong đại gia tộc được yêu thương, sau này 16 tuổi gả cho Hoàng đế trở thành Hoàng hậu.

Cũng chính thế mà dung nhan bà cực kì lóa mắt, xinh đẹp.


Chỉ là hiện tại, Hoàng hậu của một nước thế mà lại bị đám nam nhân th ô tục làm nhục.

Vẻ mặt bà đau đớn, thống hận tột cùng, cố hết sức chống cự nhưng không thể thoát được.

Một đời Hoàng hậu, cũng cứ như vậy bị hủy hoại.
"Mậu hậu, mẫu hậu,...!các ngươi buông mẫu hậu của ta ra."
Bản thân người làm con gái như nàng thật vô dụng, chỉ có thể đứng nhìn Phụ hoàng bị giết nhìn Mẫu hậu của mình bị kẻ khác nhục nhã.

Không thể chạm vào, không thể che chở, không thể bảo vệ.

Nàng là đồ vô dụng! Nàng là đứa con vô dụng nhất trên đời!
Cái cảm giấc nhìn dân chúng lầm than, nhìn từng người thân thiết của mình từ từ chết đi mà không thể làm gì, lúc đó thật bất lực tuyệt vọng.

Tâm trí nàng không thể chống đỡ nổi, bàn tay cào xiết, khóc đến nghẹn lòng như muốn ngất đi.
Trước khi bị hành hạ đến chết Hoàng hậu thở ra chút hơi tàn, bà nhìn vô định về hướng Diệp Ly Lạc nhưng lại chẳng nhìn thấy nữ nhi mình:
"Lạc Nhi, mẫu hậu xuống đó với con."
"Mẫu hậu, đừng mà mẫu hậu, con ở đây con ở đây.

Mẫu hậu..."
Đến khi chết bà ấy cũng không nhắm mắt.

Cơ thể bị làm nhục, cái chết đi thống khổ đến cỡ nào!
Nàng không thể cầu ông trời cho mọi thứ quay lại như ban đầu để nàng có thể biết được dã tâm của kẻ lòng lang dạ sói Diệp Vân Tiễn.


Nàng không thể cầu cho phụ mẫu sống lại.

Nhưng làm ơn có thể cho nàng ôm họ vào lòng được không?
Đến khi họ chết đứa con này cũng chẳng thể làm tròn đạo hiếu với cha mẹ.

Ở ngay bên cạnh mà tưởng như xa cách nhìn trùng.

Không thể làm gì ngoài việc nhìn họ đau khổ đến chết cũng không quên đứa con này.
***
"Đông Vũ công chúa có phải rất bi thương không?"
Một lần nữa trước mặt là màn sương mù dày đặc, có tiếng nói nhàn nhạt trong không trung.
Thêm một chuyện kì quái xảy ra, Diệp Ly Lạc đã quá mệt mỏi chẳng còn muốn biết đây là đâu.

"Ngươi là ai?" Giọng nàng khàn khàn, ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi