MỘT ĐỜI NẮM TAY



Kể từ khi thính giác bị hỏng vì một tai nạn năm sáu tuổi, tính tình của Lương Duệ Tư vẫn luôn lạnh lùng đạm nhạt.

Anh luôn là người vô cùng tỉ mẩn, cầu toàn, nhưng bất cứ làm chuyện gì đều luôn trưng ra một vẻ mặt duy nhất.
Hai mươi mấy năm nay, Lương Duệ Tư chưa từng bày tỏ sự yêu thích cuồng nhiệt hay yêu thích với một chuyện nào đó.

Ngay cả trong ngành thiết kế trang sức, anh cũng chỉ thể hiện ra tài bẩm thiên phú của mình.
Anh gặp Trì Tĩnh, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng không phải là chuyện gì tốt.
Nghiêm Hạo theo sát chiếc taxi phía trước, trong nháy mắt có chút tự giễu.
Ngày đó bản thân đã tự nhủ không nhúng tay vào, cuối cùng vẫn là vô tình tham gia.
Trước cửa biệt thự Lương gia ngày đó, anh ta khuyên Lương Duệ Tư nhân lúc còn chưa hãm sâu thì thu tâm lại.

Câu trả lời của anh lúc ấy, đến bây giờ Nghiêm Hạo vẫn còn nhớ rõ.
Không còn kịp rồi.

Anh nói.
Nghiêm Hạo liếc mắt nhìn khuôn mặt trầm tĩnh kia một cái, thở dài.
Trình Tĩnh thanh toán tiền xong bước xuống xe, sau đó liền nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.

Cô theo giọng nói nhìn sang, hơi ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông đang sóng vai đi tới.
"Trùng hợp thế."
Nghiêm Hạo cười nhẹ: "Khéo thật."
Ánh mắt Trì Tĩnh rơi vào trên người Lương Duệ Tư: "Em nhận được hoa rồi, cảm ơn anh nhé."
Khóe môi Lương Duệ Tư cong lên, dùng thủ ngữ hỏi cô: Đi một mình sao?
"Hà Nhuế ở bên trong."
"Thư Luật đâu?" Nghiêm Hạo hỏi.
"Công ty có việc cần anh ấy xử lý."
Nghiêm Hạo liếc mắt nhìn Lương Duệ Tư một cái, nói với Trì Tĩnh: "Nói mới nhớ, hôm nay sinh nhật em đúng không? Chi bằng đi chung luôn? Càng đông càng vui mà.

Dù sao bà điên kia..." Anh ta khụ một tiếng, "Hà Nhuế cũng là chỗ quen biết."
Trì Tĩnh do dự một chút.

Hôm nay Hà Nhuế hẹn cô ra hiển nhiên là có lời muốn nói.

Nhưng Nghiêm Hạo cũng đã nói đến vậy rồi, từ chối cũng không phải phép cho lắm.
Lương Duệ Tư rũ mắt, ánh mắt trong trẻo rơi vào trên người Trì Tĩnh: Bữa cơm lần trước em hứa với anh vẫn chưa thực hiện đâu nhé.
Khóe miệng anh cong thành một độ cung nhỏ, đôi mắt sáng ngời, con ngươi thuần khiết cứ nhìn cô như vậy.

Vừa nói thế, Trì Tĩnh lại càng không tiện từ chối.
"Vậy thì ăn chung đi."
Trong phòng riêng được trang trí thuần túy theo phong cách Trung Hoa, hương trà Long Tỉnh thoang thoảng trong không khí.

Hà Nhuế đang ngồi một mình bên chiếc bàn tròn to tướng đã bày đầy rau.
Khi ba người cùng bước vào, Hà Nhuế có chút kinh ngạc nhìn hai người sau lưng Trì Tĩnh.
"Này là khẩu phần ăn cho hai người à?" Nghiêm Hạo cười như không cười hỏi.
Mỗi lần chạm mặt với Nghiêm Hạo bầu không khí luôn ngập tràn mùi thuốc súng.

Hà Nhuế cũng không để ý việc ngồi ăn với nhau bữa cơm, dù gì lần trước cũng từng ăn chực của Nghiêm Hạo một bữa rồi.

Chỉ là vừa nhìn thấy anh ta, mắt không tự chủ mà trợn tròn lên: "Ăn không hết ngồi nhìn thôi tôi cũng thấy vui đấy."
Nghiêm Hạo ngồi xuống bên cạnh cô nàng hệt như đã quen từ lâu, nhìn người bên cạnh lại thay đổi kiểu tóc, cười cười: "Có thú vui phá của phết ấy nhỉ."
Trì Tĩnh cũng không lạ gì cảnh này, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hà Nhuế, Lương Duệ Tư cũng rất tự nhiên ngồi xuống bên người cô.
Tâm tình Hà Nhuế thoạt nhìn không tệ, nhưng lại không giống như chỉ vui vẻ đơn thuần.

Là bạn bè nhiều năm, mọi cử chỉ thần thái của cô nàng Trì Tĩnh đều vô cùng hiểu rõ.

Chỉ là bây giờ ở đây có thêm hai người đàn ông, cô cũng nhịn không hỏi nhiều.
Con người Nghiêm Hạo từ trước tới nay đều luôn nói nhiều, Hà Nhuế cũng giỏi tiếp chuyện.

Có hai người họ ở cùng một chỗ, bầu không khí tuyệt đối sẽ không tẻ ngắt.
"Doanh thu phòng vé Trọn đời cao như thế, có phải khiến anh tức lộn ruột không?"
"Tôi đây không cần Tân Nhã là bởi tôi không muốn.

Ai như cô, đến người mà cũng bị cô ta cướp mất."
Nghiêm Hạo độc mồm độc miệng cũng không kém gì ai.
Hà Nhuế dựng lông, vung tay: "Mở rượu, tôi muốn chuốc chết thằng cha này!"
So sánh với bọn họ, hai người Trì Tĩnh và Lương Duệ Tư yên tĩnh hơn hẳn.
"Dù xuất viện rồi, nhưng ăn uống vẫn phải chú ý một chút." Trì Tĩnh giúp anh ta rót một ly trà.
Lương Duệ Tư cười cười, nói với cô: Không cần ăn đồ quá kích thích là được.

Gần đây anh đang định mời một người giúp việc.
Trì Tĩnh: "Anh chuyển ra ở riêng?"
Nếu như là ở Lương gia, làm như vậy không khác gì vẽ rắn thêm chân.
Lương Duệ Tư mím môi, gõ một chữ "Ừ".

Anh ta cụp mắt, Trì Tĩnh không nhìn ra được suy nghĩ của anh bây giờ.

Nhưng dựa theo hiểu biết của cô, người này mặc dù tính tình tốt, nhưng lại có chút bướng bỉnh cố chấp.
Tin tức gần đây về Dật Hương, Trì Tĩnh cũng chú ý ít nhiều.
Sau khi kết hôn, Lương Phinh Đình trao một phần lớn quyền lực cho chồng.

Người đàn ông vốn không môn đăng hậu đối với Lương gia trong mắt người ngoài, bây giờ lại thành một tên nhà giàu mới nổi đang dần tỏa sáng nơi thành phố S.
Bất tri bất giác, Trì Tĩnh nhớ lại thái độ của Lương Duệ Tư trong ngày cưới hôm đó.
Quả thực có mấy phần ý vị sâu xa.
Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh kia, trong lòng Trì Tĩnh chợt nảy ra một suy nghĩ vô cùng buồn cười —— có khi nào người này ở nhà bị anh rể ăn hiếp không?
"Anh chuyển tới đâu?"
Lương Duệ Tư đặt chén trà xuống, cầm điện thoại gõ chữ.

Trong giây lát, Trì Tĩnh liền nhận được tin nhắn của anh.
Phía trên là địa chỉ chính xác tới tận số nhà.

Phía dưới có thêm một dòng chữ: Cách chỗ em ở không xa.
Trì Tĩnh nhìn tên tiểu khu phía trên, nghĩ thầm đúng thật là không xa.

Ngồi xe đi cũng chỉ mất mười phút đồng hồ, chỉ là giá phòng lại khác nhau một trời một vực.
...
Qua ba tuần rượu, mùi thuốc súng phía bên kia cũng không còn mấy nghiêm trọng.

Nghiêm Hạo có đề cập mấy câu tới chuyện quay quảng cáo, qua mấy lời kia cũng nhìn ra được anh ta vô cùng hài lòng với Hàn Lộc.
Hà Nhuế nghe câu được câu mất, chỉ bắt được một trọng điểm.

Ánh mắt cô nàng như tia X-quang quét Nghiêm Hạo từ đầu đến chân: "Anh thật sự quay phim cấp ba à?"
"Ba tập quảng cáo" qua tai Hà Nhuế lại trở thành "Phim cấp ba".

Nghiêm Hạo cau mày, cũng hùa theo: "Đang tuyển diễn viên đấy.

Cô có muốn tới thử vai không?"
Hà Nhuế phớt lờ lời đùa cợt của anh ta.


Tay vơ lấy chiếc đũa, biểu tình bỗng nhiên trở nên vô cùng ái muội: "Nói thật đi, lúc chụp anh có phản ứng không? Cảnh lõa thể chắc cũng không ít nhỉ? Tôi có thể tới trường quay nghía tí không?"
Nghiêm Hạo bị lời này của Hà Nhuế chọc tỉnh.

Kiểu con gái như cô nàng coi như là hoa lạ đi! Từ lần đầu tiên gặp, phản ứng của Hà Nhuế cho tới bây giờ vẫn chưa từng nằm trong dự liệu của anh ta.
Bộ dáng tò mò bây giờ cũng không phải là giả vờ.

Nghiêm Hạo khoanh tay dựa người vào ghế, trong lòng bỗng nổi lên mấy tia hứng thú.
Hoa lạ thì lạ, nhưng vẫn rất thơm.
——
Trước khi tiệc tàn, Trì Tĩnh nhận được điện thoại của Thư Luật.
Chuyện công ty đã xử lý xong xuôi, Thư Luật sau khi hỏi vị trí của cô liền cúp máy.
Sau đó, Trì tĩnh bị Hà Nhuế kéo tới phòng rửa tay.
Hà Nhuế uống rượu nên mặt mày hồng hào.

Cô nàng đứng trước bồn rửa tay, mặc cho dòng nước lạnh xả xuống tay mình.
"Khương Thừa bị tai nạn giao thông." Giọng cô nàng cô cùng bình thản.
Động tác rửa tay của Trì Tĩnh hơi khựng lại: "Rất nghiêm trọng à?"
Hà Nhuế hừ một tiếng: "Nghiêm trọng thì tao đã mở tiệc lớn hơn thế này rồi.

Gãy mất một chân."
"Mày biết không," Hà Nhuế rút ra một tờ giấy lau tay, "Lúc cãi nhau kịch liệt nhất, tao cũng chưa từng nguyền rủa anh ta gặp chuyện gì không may.

Nhưng hồi chiều khi nghe tin hắn vừa bị con ả trà xanh kia đá, vừa bị tai nạn, không hiểu sao lòng tao lại có chút sảng khoái."
Trì Tĩnh cũng rút một tờ giấy chậm rãi lau tay.
Với tính cách vô tư này của Hà Nhuế, một khi thật sự bị thương thì thời gian hồi phục có lẽ sẽ chậm hơn người thường một chút.

Cô nàng nói buông, có lẽ là chỉ buông người tên Khương Thừa này.

Còn đối với chuyện tình đã từng thật lòng trao đi kia, khó tránh khỏi sẽ còn cảm thấy có chút thương cảm.
"Trì Tĩnh, mày nói xem, trên đời này thật sự có báo ứng sao?"
Hà Nhuế lẩm bẩm nói, như là đang hỏi cô, cũng như đang hỏi chính mình.
Ném tờ giấy trong tay vào thùng rác bên cạnh, Trì Tĩnh khẽ nói: "Chắc là có đấy."
...
Bữa cơm này là Lương Duệ tư trả, thế cho nên Hà Nhuế tiêu xài xả láng kia lại xấu hổ vô cùng.
Cô nàng đi tới cạnh Lương Duệ Tư, vừa nói vừa khua tay múa chân minh họa.

Sợ anh nhìn không hiểu, tay chân cứ luống ca luống cuống như sắp đan vào nhau.
"Cái đấy...!Tôi chuyển tiền qua Wechat cho anh nhá.

Anh quét một cái là được."
Lương Duệ Tư nhìn hiểu, chỉ cười cười lắc đầu.
Hà Nhuế bị nụ cười thuần khiến này làm rung động, suýt nữa đã không cầm chắc điện thoại trong tay.


Cô nàng hắng giọng một cái: "Nếu thế thì...! hay là thêm Wechat cũng được..."
Nói thế mà bảo bản thân không có ý đồ gì với Lương Duệ Tư, đánh chết cũng không ai tin.
Nghiêm Hạo lau mặt một phen, quả thực mắt cay không chịu nổi.

Tiến lên mấy bước, đứng bên cạnh cô nàng: "Lau nước miếng đi! Cô như thế khiến em tôi chướng mắt đấy."
"Anh nín!" Hà Nhuế liếc trộm Lương Duệ Tư một cái, thấy anh chàng không có phản ứng gì đặc biệt mới nghiêng người trừng Nghiêm Hạp, "Một ngày không mở mồm nhả nọc là anh bị liệt dương à?"
Nghiêm Hạo không giận mà lại bật cười, ngả ngớn đề nghị: "Sau này gặp lại thì tôi ngậm mồm nhé, cô thử xem tôi có liệt hay không."
"Cút!"
Càng nói càng thấy đi lệch chủ đề, cũng không nghĩ tới bên cạnh còn có người.

Cũng may bọn họ đều một đông một tay đi lấy xe.
Gió đêm mang theo chút mát mẻ ban ngày không có, nhẹ nhàng thổi qua.

Trời đã tối, trên trời xuất hiện vài vì sao lác đác.

Ánh sáng chiếu từ ngọn đèn đường trên sao, phản chiếu bóng người in lên mặt đất.
Trì Tĩnh và Lương Duệ Tư đứng ở cửa chính chờ xe qua.
Lương Duệ Tư đứng bên cạnh cô, khẽ bước xuống một bậc thang, rút nhỏ chênh lệch chiều cao giữa hai người.
Anh ta quay đầu, ánh mắt trong veo: Anh đã thiết kế nguyên một bộ phụ kiện đi cùng với chiếc trâm cài áo hôm bữa, muốn xem không?
Trì Tĩnh hỏi: "Bản thảo ạ?"
Lương Duệ Tư gật đầu.
Được." Cuối cùng vẫn nhịn không được trêu anh một câu, "Anh đúng là yên tâm quá nhỉ."
Lương Duệ Tư mỉm cười gõ chữ: Với em thì tất nhiên yên tâm rồi.
Sau đó lại thêm một câu: Dù gì em cũng có nhớ đâu.
Người này cũng đã bắt đầu học được cách bẻ lái rồi.
Trên màn hình là bản thảo của Lương Duệ Tư.

Từ thiết kế tới từng chi tiết nhỏ đều vô cùng bắt mắt.

Mỗi một tác phẩm của anh đều khiến người ta cảm thấy kinh diễm.
Trì Tĩnh nhìn chăm chú, không chú ý tới một chiếc Bentley màu đen đang chầm chậm đi vào.
Ánh mắt Lương Duệ Tư vẫn luôn dán chặt vào người Trì Tĩnh.

Chờ tới khi cô dời mắt đến chỗ nào đó, anh ta liền vươn tay phóng to để cô nhìn cho rõ.
Hai tay đặt trên màn hình, nhìn Trì Tĩnh cúi đầu, Lương Duệ Tư hơi khom người, khóe miệng ngày càng cong lên.
Bịch ——
Cách đó không xa truyền đến tiếng đóng cửa xe.

Trì Tĩnh theo tiếng nhìn sang, chợt thấy Thư Luật đứng bên cạnh xe, mặt không đổi sắc nhìn mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi