MỘT ĐỜI SỦNG NỊNH

Trần Lập ở bên này mặc dù nói Lưu Trình đừng đến nhưng cuối cùng vẫn gửi địa chỉ cho anh. Vì sao? Vì sao? Đó là vì cậu không muốn một mình mình bị nhồi cơm chó. Nhìn vào cái đôi đang ở trong nhà kia mà Trần Lập tức muốn ói máu. Chuyện này phải kể từ tối hôm qua. 




Đêm qua, khi đưa Lưu Gia Nhi về đến nhà thì cô nói Hàn Thiên Minh vào trong để cô xử lí vết thương cho, nhưng vì trời tối rồi, cũng đã muộn nên anh từ chối. Nhưng không chỉ từ chối mà còn hẹn ngày mai sẽ đến. Trần Lập nghĩ bằng đầu gối cũng biết ý định của anh là gì. Mà thôi, chuyện của bọn họ thì cậu chen vào làm gì, nên mặc cho Hàn Thiên Minh nói gì thì Trần Lập cũng không liên quan. Nhưng... đời mà. À không phải là Hàn Thiên Minh mà mới đúng, anh nào để cho Trần Lập ở ngoài cuộc.

Sáng sớm hôm nay, Hàn Thiên Minh đột nhiên chạy qua nhà cậu, lôi đầu cậu dậy với lí do rất "chính đáng" đó là: đến nhà của Gia Nhi cùng anh. Trần Lập lập tức nổi đóa.

"Cái quái gì đây? Hàn Thiên Minh, cậu điên rồi."

"Cậu nói gì vậy?"

"Còn không phải sao? Mới sáng sớm cậu không ngủ thì cũng phải để tôi ngủ chứ. Muốn đến nhà vợ cậu thì cậu tự mình đi đi, lôi tôi theo làm gì?"

Vậy nhưng Hàn Thiên Minh không những không biết hối lỗi mà còn tỏ vẻ rất đường đường chính chính nói:

"Không phải tôi lo cho cậu sao? Tôi là lo cho cậu ở nhà một mình sẽ buồn chết nên mới lôi cậu đi theo đó biết chưa?"

Trần Lập khinh thường nhìn anh.

"Hàn đại thiếu gia, tôi đâu có nói bản thân buồn chán? Cậu không phải là lo lắng quá dư thừa rồi sao?"


Hàn Thiên Minh vỗ vai cậu, tỏ vẻ an ủi:

"Sao có thể chứ. Trần Lập, cậu là bạn tôi. Có những nỗi buồn cậu không nói nhưng tôi biết hết. Không cần cố tỏ ra mạnh mẽ."

"Cậu đừng cho rằng tôi không biết ý định của cậu là gì. Hàn Thiên Minh, cậu muốn mang tôi đến đó để xem hai người ân ái chứ gì? Tôi hiểu rõ cậu lắm đấy "bạn thân" à."

"Cậu nhất định không đi?"

Trần Lập kiên quyết trả lời.

"Không đi."

Hàn Thiên Minh mỉm cười, vỗ vai cậu, lên tiếng đe dọa.

"Trần Lập, tình hình hôn nhân của Trần Chinh không ổn đâu phải cậu không biết. Bố cậu hôm trước có nói với tôi rằng, hy vọng tôi có thể tìm được đối tượng để đưa cậu đi xem mắt. Mà cậu biết đó, tình nghĩa anh em của chúng ta thì làm sao tôi có thể bán đứng cậu được. Cậu nói đúng không? Nhưng mà với tình hình này thì có lẽ tôi nên..."

"Tôi đi với cậu. Chúng ta là anh em mà, sao có thể bỏ nhau được. Để tôi đi thay quần áo."

"Cậu lật mặt nhanh thật đấy."

"Cái này đâu quan trọng bằng hôn nhân đại sự cả đời của "bạn thân" được chứ."

Nói rồi Trần Lập nhanh chóng đi thay quần áo để đi cùng Hàn Thiên Minh. Thực ra đi cùng thì cũng không là gì cả, nhưng điều đáng nói ở đây chính là sự vô liêm sỉ của Hàn Thiên Minh khi ở trước mặt Lưu Gia Nhi. Lúc anh đe dọa Trần Lập nhìn hung hãn thế nào thì khi ở trước mặt cô, anh lại càng tỏ ra mình nhỏ bé, yếu ớt thế ấy.

Nhìn thấy những vết thương trên mặt Hàn Thiên Minh vẫn chưa được xử lí thì Gia Nhi vô cùng lo lắng.

"Sao vết thương vẫn chưa được xử lí đàng hoàng nữa vậy? Tối qua về anh không xử lí lại sao?"

Thấy Gia Nhi quan tâm đến mình thì Hàn Thiên Minh cố tỏ vẻ mệt mỏi.

"Tên Lưu Trình đó ra tay mạnh quá làm anh cả tối không ngủ được chứ đừng nói là tự xử lí vết thương. Sáng này Trần Lập còn phải đến để chở anh đến đây đấy."

Nghe anh nói như vậy Trần Lập kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài. Làm sao có thể... Làm sao Hàn Thiên Minh có thể nói dối một cách trắng trợn như vậy chứ? Đạt đến mức độ thượng thừa rồi sao? Người này là ai vậy? Nhất định không phải Hàn Thiên Minh mà cậu biết.

"Đúng vậy đó. Anh sẽ không nói là cậu ta lười đến nỗi không muốn tự xử lí vết thương đâu. Anh cũng không nói cậu ta cố tình làm như vậy để được em chăm sóc cho đâu. Anh không nói gì đâu."

"Trần Lập cậu..." Hàn Thiên Minh tức đến mức muốn chửi thề.


Thấy hai người họ như vậy, Gia Nhi bật cười.

"Em cũng không nghe thấy gì cả. Hai anh ngồi đây đi, để em đi lấy hộp y tế." Nói rồi cô đi vào trong.

Nhìn thấy cô đã đi, hai người lúc này lại tiếp tục đấu khẩu.

"May cho cậu đấy Trần Lập. Nếu cô ấy mà hiểu lầm tôi thì cậu chết chắc."

"Hiểu lầm? Cho tôi xin đi, từng câu từng chữ đều là sự thật đó có được không hả? Hàn Thiên Minh cậu bớt bày ra vẻ mặt yếu đuối đó đi, tôi thấy mà muốn đánh cậu luôn đấy."

"Haiz đúng là tấm chiếu mới. Cậu không hiểu được thế nào để theo đuổi con gái nhà người ta đâu."

"Này này đụng chạm đấy. Làm như cậu là tấm chiếu mới không bằng. Cậu đã từng theo đuổi con gái nhà người ta rồi à? Tôi lại không hiểu cậu."

"Nhưng tôi biết tìm hiểu trên mạng. Tôi có người để theo đuổi. Cậu có không? Trần đại thiếu gia?"

"Cậu..."

Còn chưa kịp nói hết câu thì Gia Nhi đã đi ra.

"Hai người lại cãi nhau nữa sao?"

"Làm sao có thể chứ, anh làm sao có thể cãi lại Trần Lập."

"Hàn Thiên Minh cậu..." Cậu có thể vô sỉ hơn không vậy? Trần Lập tức muốn bốc khói.


"Không ổn rồi, anh phải ra ngoài đây." Trần Lập đứng dậy đi ra ngoài mà không một lần nhìn lại. Hàn Thiên Minh thì cười khoái chí. Gia Nhi đi lại chỗ anh, lên tiếng:

"Anh cũng đừng có chọc anh ấy. Em thấy bác sĩ Trần hiền quá nên toàn bị anh bắt nạt thôi."

"Ôi Gia Nhi, em đừng bị vẻ ngoài của cậu ta lừa. Trần Lập cậu ta cũng chẳng vừa đâu."

"Thôi được rồi. Bó tay với hai người đấy. Để em bôi thuốc cho."

Gia Nhi lấy bông xử lí qua cho vết thương rồi bôi thuốc lên. Vừa bôi thuốc cô vừa thổi thổi lên vết thương. Nhìn những vết thương này Gia Nhi bỗng thấy xót. Nhưng phần lớn là xót thay cho gương mặt trời ban này. Nếu để lại sẹo thì sao đây? Gương mặt này mà bị hỏng thì không phải đáng tiếc lắm sao? Anh hai cô cũng ra tay không nể nang gì cả.

"Em lo cho anh sao?"

"Đương nhiên rồi. Đừng nói nữa, để yên cho em bôi thuốc này."

Nhìn bộ dáng đáng yêu này của Gia Nhi, trong lòng Hàn Thiên Minh có vô vàn cảm xúc, ham muốn. Anh muốn ôm lấy cô, anh muốn bắt cô về nhà, muốn cô trở thành vợ của mình. Anh không kìm được lòng mà anh cúi xuống hôn lên môi cô. Không chỉ Gia Nhi mà Hàn Thiên Minh cũng ngạc nhiên về hành động vừa rồi của mình nữa. Anh vội rụt người lại.

"Anh xin..."

"HÀN THIÊN MINH, CẬU CHÁN SỐNG..."
-----


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi