MỘT ĐỜI TRẦM LUÂN

Vĩnh Thái Phi nhếch môi châm biếm. Sắc mặt rõ ràng vô cùng tệ đối với Triều Thái Phong. Lúc đó hắn và Lang Kiều đột nhiên biến mất. Nếu nói không có liên quan đến hắn có ngu ngốc cỡ nào cậu ta cũng không thể tin được. Chưa kể bây giờ xuất hiện là có ý gì? Định giở trò mèo cho ai xem cơ chứ?

- Được rồi, Thái Phi!

Cao Thừa An lên tiếng hòa giải. Y hiểu rõ Vĩnh Thái Phi có định kiến rất khắc nghiệt đối với Triều Thái Phong nhưng hiện tại bọn họ đang cùng chiến tuyến. Nếu còn chia ba xẻ bốn thì làm sao có thể khôi phục vương triều?

- Hoàng...Thừa An, người quá ngốc! Làm sao có thể tin tưởng kẻ đó được chứ?

Vĩnh Thái Phi vẫn còn tức giận trong lòng mà nhìn y chất vấn. Cậu ta không hiểu tại sao y lại cố chấp như vậy. Đã bị người ta bán đi còn muốn giúp người ta kiếm lợi. Y có phải bị ăn bùa mê của tên khốn họ Triều đó rồi không?

- Chuyện lúc đó....quả thật không liên quan đến hắn.

Y nhìn người kia khẽ nói. Tuy Triều Thái Phong từng tham gia vô kế hoạch đó của Lang Kiều nhưng khi mọi chuyện xảy ra hắn không hề có ý định sẽ giúp cho gã.

- Ha! Lời hắn nói người liền tin sao? Hắn có miệng hắn muốn nói sao chẳng được! Nếu thật sự đứng về phía chúng ta tại sao không nói ra kế hoạch của Lang Kiều ngay lúc đó chứ? Vả lại tại sao lúc đó không trở về tìm người? Cao Thừa An, người vốn dĩ là bị tên khốn này lừa gạt!

Vĩnh Thái Phi tức giận nói. Lúc nãy vừa nhìn thấy hắn đi cùng y, cậu ta đã muốn xông lên đâm cho hắn một nhát. Nếu không có Phù Nghiêm giữ lại chắc chắn đã có xung đột xảy ra. Cậu ta thật sự không hiểu, vì sao y lại có thể tin tưởng hắn như vậy? Đã bị hắn đâm cho một nhát lại còn chưa cảm thấy đau hay sao? Suy nghĩ của y, cậu ta thật sự không hiểu nổi!

Vĩnh Thái Phi mặt hầm hầm. Vẻ mặt rõ ràng là cực kỳ khó chịu.

Cao Thừa An thấy vậy định nói gì đó thì Lâm A Hương đã bước tới cắt lời. Bên cạnh còn có tiểu tử A Nhĩ.

- Ta chuẩn bị cơm xong rồi...mọi người có muốn ăn chưa?

Thấy không khí nói chuyện cứ là lạ khiến nàng có chút không biết làm sao. Mà nàng có cảm giác, vị công tử họ Vĩnh kia có thái độ rất thù địch đối với A Phong. Mà nói đến kỳ lạ thì cả gia gia cũng vậy. Sau khi thấy bức thư của An công tử liền trở nên thất thần. Không biết vì sao lại lôi mấy cái hộp cũ bảo quản mấy mươi năm trời ra. Cứ như là đang kiếm thứ gì đó quan trọng...

- Để ta xuống phụ tỷ một tay!

Cao Thừa An cảm thấy ở đây đôi co cũng không phải cách. Chi bằng lo cho cái bụng trước đã. Mà nghĩ nghĩ y liền kéo tay Vĩnh Thái Phi đi chung, để cậu ta và Triều Thái Phong chung một chỗ chắc chắn sẽ có chuyện.

Cạch!

Cứ thế ba người cùng nhau đi xuống chỗ bếp nấu để lại hai nam nhân và một đứa nhóc.

".........."

Hai người lớn thì vốn không biết ăn nói nên để lại với nhau cũng chỉ có thể im lặng ngồi yên ngay ngắn. Vả lại, họ cũng không thân nên cũng chẳng biết phải nói gì với nhau cho phải.

Còn A Nhĩ thì khẽ đi đến cái ghế gỗ trước mặt rồi ngồi lên. Nhưng rồi tiểu tử đó lại đứng lên đi đến chỗ của Triều Thái Phong. Sau đó lục lục trong cái túi y phục trẻ con của mình chốc lát rồi lấy ra hai thanh kẹo, một thanh thì đặt vào tay hắn.

Kế đó lại vui vẻ lon ton đi qua chỗ của Lạc Phù Nghiệm mà cũng đặt vào tay người đó thanh kẹo còn lại.

- Hai huynh mau ăn đi ạ! Kẹo này ngon lắm ấy! Ăn xong liền sẽ thấy vui vẻ nha!

Cậu nhóc háo hức vung tay cười nói. A Nhĩ chỉ là một tiẻu hài tử đơn thuần mà thôi. Đối với nhóc ai có chuyện buồn chỉ cần ăn kẹo liền sẽ vui lên. Thấy hai vị đại ca vẻ mặt trông có vẻ rầu rĩ liền phóng khoáng lấy kẹo A Sơn mua cho mình đưa họ. Tuy là có chút không nỡ a!

Triều Thái phong nhìn thanh kẹo trong tay mỉm cười, sau đó nhẹ giọng nói.

- Cảm ơn A Nhĩ!

Lạc Phù Nghiêm ngốc lăng một hồi mới phản ứng cũng khẽ lắp bắp ngượng ngùng nói.

- Cảm...cảm ơn nhóc!

Ít ra trong những bầu không khí mịt mù ngột ngạt vẫn luôn có một Lâm A Nhĩ hồn nhiên vui vẻ khích lệ mọi người.

Nói sao nhỉ, tiểu hài tử này giống như một mặt trời nhỏ. Luôn xua tan đi bóng tối lạnh lùng. Cũng có thể là giống một viên kẹo ngọt. Nhìn thấy liền cảm thấy sự ngọt ngào lan tỏa hết trong lòng.

Quả nhiên, tiểu hài tử vẫn là đáng yêu nhất!

................

Tối hôm đó, ở phòng của Cao Thừa An...

Cốc! Cốc!

Cạch!

Nghe thấy tiếng gõ cửa y khẽ bước ra ngoài rồi mở. Cứ tưởng là Vĩnh Thái Phi nhưng không ngờ lại là Triều Thái Phong và Lạc Phù Nghiêm.

- Hai người có gì tìm ta sao?

Y nhíu mày hỏi. Cũng không còn sớm, họ đến đây để tìm y làm gì? Có chuyện gì không thể để mai nói sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi