MỘT ĐỜI TRỌNG SINH MUỐN ĐƯỢC YÊN ỔN!


Hoàng Uyển Như còn chưa kịp nghĩ xong, nam nhân kia đã ôm chặt lấy nàng, vác nàng lên vai.
Nàng muốn nói nhưng không thể nói thành lời, thì ra hắn ta đã nhét gì đó vào miệng nàng.

Trong lòng nàng vô cùng lo sợ nhưng cũng không thể vùng vẫy.
Bỗng nhiên, nàng cảm nhận mát lạnh, sau đó nàng nhận thức được bản thân đang bị vác bay trên cao.
“Ưm… ưm…” Nàng như muốn nói gì đó.
Chợt mắt nàng mở to, một cảm giác đau đớn truyền tới.
“Phịch.”
Tên nam nhân kia vậy mà dám vứt nàng xuống đất thô bạo như vậy, trong lòng nàng vô cùng tức giận.
“Công chúa, ta đã nói rồi, nếu Công chúa không hợp tác thì sẽ trói nàng vứt xuống giếng khô này.” Hắn nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt như đùa cợt.
Hoàng Uyển Như không thể nói gì chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng như không sợ.

Thật ra tim nàng đập nhanh liên hồi, bản thân nàng rất sợ, chỉ là cố gắng trấn an bản thân.
Nhìn xung quanh, nàng thấy rõ một màn đêm âm u, người nàng hơi lạnh.

Nhưng sau đó nhớ lại một kiếp trước, nàng cũng là oan hồn, cũng quanh quẩn xung quanh hoàng cung này.
Đau khổ, oán hận, có gì mà nàng còn chưa trải qua?
Oan hồn của nàng vất vưỡng nhiều nhất là tại lãnh cung, nàng như nhìn thấy rõ những kẻ mất trí gào thét tên Hoàng thượng, nàng như nghe thấy lời oán độc của bọn họ.
Tâm nàng chợt lạnh, nàng còn sợ cái gì? Chỉ là nếu chết tại đây nàng không cam tâm, nàng còn thù chưa báo, còn người cần bảo vệ.
Ánh mắt nàng chợt thay đổi.

Kẻ áo đen nhìn biến hóa của nàng vô cùng bất ngờ, hơi nhíu mày.

Hắn vô thức kéo xuống tấm vải bịt miệng nàng.
“Ngươi… muốn gì?” Hoàng Uyển Như lạnh nhạt hỏi.
“Ồ, Công chúa học thật nhanh nha.

Mới đó đã thành tài, có thể làm cho ta bất ngờ một chút.” Hắn cười cười nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần đánh giá.
“Hoặc ngươi giết cho ta chết ngay tại đây, nếu thực sự ta còn một hơi thở ta cũng sẽ tìm ngươi…” Hoàng Uyển Như trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, nhưng điều nàng nói là thật.
Đối với một người đã chết mà nói, chuyện chết đi cũng không đáng sợ, chỉ là nàng còn chấp niệm mà thôi.
“Ta có đề nghị khác hợp lý hơn cho Công chúa.

Ta sẽ giúp nàng diệt trừ Thất Hoàng tử...” Hắn thoải mái đưa ra yêu cầu, cứ như việc tiêu diệt Thất Hoàng tử hay thế lực của Thất Hoàng tử là chuyện quá đơn giản vậy.
“Ngươi đủ thực lực sao? Nếu thế cần đến ta làm gì?” Hoàng Uyển Như nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Nếu hắn có thể tiêu diệt thì cứ tiêu diệt, cần nàng hỗ trợ? Huống hồ, hiện tại ngoài danh phận Công chúa nàng cũng chẳng có gì.
“Công chúa thông minh hơn ta nghĩ.” Nam Cung Hàn nhếch miệng cười sau tấm khăn che mặt.
Ý cười hiện rõ, ánh mắt nhíu lại, hắn lần nữa đánh giá vị Công chúa trước mặt.
Hắn cảm thấy không nên tin vào lời đồn, làm sao trong hoàng cung lại có một vị Công chúa ngây thơ không tâm cơ được chứ?
Đám tiểu thư quan gia còn đồn rằng vị Công chúa này còn hơi ngốc, chỉ biết học theo bộ dạng thanh cao, tỏ ra cao cao tại thượng… Rất nhiều tin đồn, nhưng hôm nay chân thật tiếp xúc, hắn cảm thấy nàng Công chúa này rất thú vị.
“Có một số chuyện, nếu ta giúp nàng, ta muốn nàng đổi lại bằng một số lợi ích…” Hắn ẩn ý nói.
“Nói thẳng, bổn Công chúa không phải con giun trong bụng ngươi.” Hoàng Uyển Như cũng không muốn dài dòng.
“Được.

Ta muốn… là nàng trả bằng bản thân…” Hắn cười giễu cợt nói.
“Mơ tưởng, có chết cũng không thể.

Đúng là không có ngươi bổn Công chúa sẽ hạ mình, không có ngươi ta cũng có cách.” Hoàng Uyển Như tuyệt đối không bán rẻ bản thân mình.
Qua một đời, nàng hiểu rõ chỉ có chính bản thân mạnh mẽ, tự bản thân có giá trị mới là đáng giá nhất.

Càng xem rẻ bản thân chỉ càng làm đối phương khinh thường mình.
Dù chết Hoàng Uyển Như cũng muốn được chết có danh dự một chút.
Nhìn ánh mắt thà chết không sờn của nàng, Nam Cung Hàn lúc này cũng nghiêm túc hơn một chút.
“Nếu là trao đổi đôi bên cùng có lợi thì thế nào?” Hắn như có tính toán khác.

“Hừ, đôi bên cùng có lợi của ngươi chính là trói ta bên giếng khô?” Nàng cứ nghĩ tới lúc bị vứt ở lãnh cung lại vô cùng khó chịu.
“Còn không phải là nàng không tin ta?” Hắn cũng không yếu thế.
Nam Cung Hàn thấy Hoàng Uyển Như không nói gì thì liếc mắt, cảm thấy có gì đó lạ lạ.


Hắn tới gần thì phát hiện toàn thân Hoàng Uyển Như lạnh run, nàng đang cố gắng chống đỡ bản thân.
“Nàng…” Hắn nhíu mày.
Sau đó cũng không nghĩ nhiều mà ôm nàng đưa về cung Phúc Kiến, đặt nàng lên giường ấm, giải huyệt đạo cho nàng.
Nam Cung Hàn nhẹ nhàng đắp mền cho nàng, cảm thấy bản thân có chút quá đáng, dù sao người ta cũng là thân liễu yếu đào tơ.

Cũng không nên đem người ta vứt ở nơi lạnh lẽo như lãnh cung được, trong lòng hắn có chút áy náy.
Hoàng Uyển Như cuốn mềm chặt trong người, cảm nhận được chút ấm áp, quả thực từ sau khi nàng bị rơi xuống hồ nước thì cơ thể yếu hơn nhiều.

Nhớ kiếp trước nàng phải tịnh dưỡng mất rất lâu mới hồi phục được.
“Nàng… Xem như ta thất lễ.” Nam Cung Hàn bày ra một bộ cáo lỗi.
“Làm cũng làm rồi, còn có gì mà thất lễ.

Nếu không có gì ngươi đi được rồi, nhân lúc ta còn tỉnh táo không kêu ai.” Hoàng Uyển Như muốn đuổi người đi, với người nguy hiểm không đoán được này, nàng không muốn có chút quan hệ nào.
“Đề nghị của ta… nàng không suy nghĩ chút sao?” Hắn vẫn chưa muốn đi.
“Chuyện của ta không cần ngươi xen vào.” Hoàng Uyển Như cứng rắn nói.
Đúng vậy, nàng muốn cường đại mà còn phải dựa vào người khác thì cũng chỉ là tầm gửi mà thôi.

Chi bằng tự bản thân cường đại một đường giành lấy tiên cơ, còn không hơn là nhìn sắc mặt kẻ khác.
“Chúng ta sẽ lại gặp nhau…” Nam Cung Hàn nói xong thì phi ra khỏi cửa sổ, biến mất trong màn đêm u tối kia.
Hoàng Uyển Như lúc này mới thở ra một hơi, tuy nàng cảm nhận hắn ta không hề muốn làm hại nàng, nhưng nàng vẫn phải đề phòng mọi thứ.

Nàng không muốn lại tạo ra một viễn cảnh kiếp trước.
Một đêm mệt mỏi trôi qua, sáng hôm sau Hoàng Uyển Như cảm thấy có chút mệt mỏi, Thiên Thiên nhanh chóng gọi Thái y đến.
“Công chúa, người bị nhiễm phong hàn rồi.” Thái y thực quá mức bất lực.

Vị Công chúa này lại dễ nhiễm bệnh đến vậy sao?
“Vi thần khai đơn thuốc, Công chúa dùng thuốc đúng giờ sẽ nhanh khỏi.” Nói xong Thái y nhanh chóng lui ra ngoài.
Sau khi khai đơn thuốc, ông ta còn phải đi bẩm báo Hoàng hậu, Thái y cũng rất áp lực nha.
Nhìn vị Thái y lùi người đi ra, Hoàng Uyển Như cũng rất thông cảm cho ông ta.

Nói đi cũng nói lại, nàng quá yếu đuối rồi.
“Thiên Thiên, ta muốn đi ra ngoài một chút.” Hoàng Uyển Như là muốn đến tìm Phụ hoàng của mình.
“Công chúa, người nghỉ ngơi đã, không nên đi lung tung…” Thiên Thiên vội đỡ Công chúa, còn khuyên nhủ nàng.
“Thiên Thiên nói đúng, Công chúa à người phải dưỡng sức.

Muốn gì cũng phải giữ sức.” Lý ma ma đem thuốc vào cùng mứt ngọt.
“Ta…” Hoàng Uyển Như còn muốn nói.
“Công chúa à, người muốn nghe nô tỳ kể chuyện Lưu tiểu thư không?” Lý ma ma cười cười chặn lời nói của nàng.
“Có gì hay sao?” Mắt nàng sáng lên, gương mặt cũng hồng hơn một chút.
“Công chúa, uống hết thuốc này thì nô tỳ sẽ kể người nghe nha, chi tiết tường tận.” Lý ma ma nháy mắt với Thiên Thiên.
“Ma ma, ta không phải con nít.” Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn uống hết bát thuốc.
Hoàng Uyển Như hơi nheo mày, ngậm chút mứt ngọt của Lý ma ma đưa cảm giác dễ chịu hơn chút.
“Ma ma…” Hoàng Uyển Như làm nũng kêu Lý ma ma.
“Công chúa ngồi xuống, nô tỳ kể người nghe.” Lý ma ma cười cười, bà để Thiên Thiên dìu Công chúa ngồi xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi