MỘT ĐỜI TRỌNG SINH MUỐN ĐƯỢC YÊN ỔN!


Trong phòng Hoàng hậu lúc này, Thái y kê đơn, tỳ nữ bôi thuốc băng bó cho Công chúa xong thì thở phào lui ra.
“Như nhi, đây là chuyện gì? Sao lại phân phó Quế ma ma như vậy? Lý ma ma đâu?” Hoàng hậu nhíu mày.
Từ trước tới giờ, Hoàng Uyển Như chưa từng bị thương nặng như vậy, nàng rất sợ đau, lại là Công chúa được cưng chiều trong lòng bàn tay, sao lại có chuyện để bị thương nặng.
Nữ nhi gần đây ngày càng làm bà khó hiểu, Hoàng hậu trong lòng vô cùng lo lắng, tại sao mọi chuyện lại cứ nhằm vào nữ nhi của bà.
“Mẫu hậu, người bình tĩnh một chút.” Hoàng Uyển Như nắm tay Mẫu hậu, vỗ vỗ tay bà.
“Lý ma ma đi làm việc mà con phân phó.

Là do con nhanh chóng đi đến đây nên ngã hơi mạnh một chút, nhưng cũng nhờ vậy mà thoát một kiếp.

Vết thương này đáng lắm.” Hoàng Uyển Như thành thật nói.
Hoàng hậu giật mình, hơi hoảng hốt: “Thoát một kiếp? Là có chuyện gì? Ai to gan dám làm gì Công chúa của bổn cung?”
“Mẫu hậu, người không nghe tỳ nữ kia bẩm báo phòng Công chúa có dị động? Nhưng nữ nhi là ở đây nha.” Hoàng Uyển Như nhắc nhở Hoàng hậu.
“Ý con là…” Hoàng hậu thanh tĩnh được một chút.
Bà suy nghĩ một chút, nếu ở trong nơi thanh tịnh tôn quý, có chuyện gì đó xấu hổ xảy ra thì dù là Công chúa cũng không thoát tội, chưa kể thị phi bên ngoài cũng đủ dìm chết Công chúa.
“Có người muốn làm hại nữ nhi của ta sao? Được lắm, giỏi lắm.

Con cũng giỏi lắm, không hề nói gì với ta.” Hoàng hậu có chút tức giận.

“Mẫu hậu nguôi giận, người không tin tưởng con sao? Con cũng không thể ứng phó, người cũng không thể bảo vệ con chu toàn một đời, chẳng phải vì vậy người cùng ngoại tổ phụ mới giao cho con Phù Khổng Tước?” Hoàng Uyển Như nhẹ nhàng giải thích.
Nàng biết nếu không để Mẫu hậu hiểu, sợ là sau này bà sẽ xen vào nhiều chuyện của nàng, lúc đó bọn người kia lại tìm sơ hở mà đánh lên người Thái tử ca ca.
Đối thủ của Thái tử ca ca vẫn còn ở đó, nàng không lơ là được, nàng nhớ rõ Phụ hoàng cùng Mẫu hậu mất như thế nào.

Còn có Thái tử ca ca của nàng thê thảm ra sao, nếu nàng không thể làm cho họ hiểu rõ mà đề phòng, thì có lẽ bi kịch lại xảy ra lần nữa.
“Như nhi, con…” Hoàng hậu không nói thành lời.
“Có những chuyện họ nhắm vào con, người có bảo vệ thì được mấy phần chu toàn? Con sẽ mãi mãi không bị họ lợi dụng sao? Có một số chuyện, một số việc, người với con hiểu nhau là đủ.” Hoàng Uyển Như mắt ẩn đỏ, thấp giọng nói.
“Như nhi của ta, nữ nhi bảo bối của ta, là ta sai rồi, ta không bảo vệ tốt cho con.” Hoàng hậu ôm lấy Hoàng Uyển Như, ánh mắt nhòe lệ.
“Mẫu hậu, tin con.

Bây giờ là bảo vệ ca ca của con, người cũng hiểu vị trí càng cao càng dễ bị dòm ngó, họ có nhắm vào con cũng vì điều gì? Một Công chúa như con còn gây được sóng gió gì sao?” Hoàng Uyển Như nói rõ.
Có một số chuyện nàng cần nói rõ với Mẫu hậu, bà phải mạnh mẽ hơn nữa, phía Thái tử ca ca quá sơ hở, nếu họ lọt vào được thì vô cùng nguy hiểm.
Nàng chỉ mới nhận ra khi nãy gặp người thần bí kia, chính hắn nói đúng, nếu giữ tính cách này thì nàng mãi mãi bị người chà đạp.

Chi bằng cứ thẳng thắn nói ra, Mẫu hậu sẽ tự có đối sách, dù gì nàng cũng cần thay đổi.
“Ta hiểu ý con.

Đi thôi, cũng nên qua bên kia một chút.” Hoàng hậu chỉnh lại trang dung một chút.
“Phòng nữ nhi?” Hoàng Uyển Như hỏi lại.
“Dù trong phòng không phải là Công chúa thì đó vẫn là phòng Công chúa, ta muốn xem lửa nào cháy lan tới con được.” Hoàng hậu lấy lại tinh thần, nhanh chóng ra quyết định.
“Vẫn là Mẫu hậu chu toàn.” Nàng mỉm cười đắc ý.
“Con… còn đau không?” Nhìn bộ dạng nữ nhi bà lại đau lòng.
“Nữ nhi không sao, nên đi thôi Mẫu hậu.” Hoàng Uyển Như cười nói.
Lý ma ma bên ngoài chờ sẵn, cúi đầu chờ lệnh, cùng chờ trách phạt từ Hoàng hậu.
“Sau này bà theo ý Công chúa mà làm, bà là người của Công chúa, không phải của ta nữa.” Hoàng hậu nói rõ.
Lý ma ma cùng Hoàng Uyển Như nhìn nhau cười, cảm thấy lần này sẽ có chuyển biến nghiêng trời lệch đất.

Khi các mệnh phụ cùng chúng tiểu thư đến trước phòng Công chúa đã thấy các nô tỳ quỳ ngoài cửa, bên trong lại phát ra âm thanh ái muội, vô cùng xấu hổ.
“Các vị tiểu thư khuê tú vẫn là nên về phòng nghỉ ngơi trước đi, ở đây cũng không tiện.” Hoàng Tiệp Lạp nói.
Những vị mệnh phụ phu nhân ở đây ai mà không có kinh nghiệm, nghe qua cũng biết kia là âm thanh gì, nhanh chóng để tỳ nữ đưa tiểu thư nhà mình về, trong lòng ai cũng thấp thỏm.

“Mẫu thân, ta không thể ở lại sao?” Lãnh Khiết Quân kéo tay mẫu thân Nhạc thị của mình.
“Hồ nháo, chuyện lúc chiều ta chưa tính sổ với con đã là may mắn rồi.

Đưa tiểu thư về.” Nhạc Tánh Sương kiên quyết hạ lệnh ép nữ nhi về phòng.
Chuyện lúc chiều bà còn không rõ sao, chính là Công chúa đứng ra chịu trận thay cho nữ nhi nhà bà, đến tối lại có chuyện xấu hổ này.

Không chừng có kẻ hãm hại, nhưng dù là hãm hại thì sao chứ, một vị Công chúa linh động như vậy cứ thế bị vùi dập.
Nhạc thị cảm thán không thôi, đúng là chốn này quá mức nguy hiểm.

Sau lần này bà cần giáo huấn nữ nhi tốt hơn tránh cho sau này lại bất cẩn tự mình hại mình.
“Các ngươi ở đây làm gì?” Hoàng Tiệp Lạp uy áp hỏi cung nữ.
“Bẩm Quận chúa, chúng nô tỳ được lệnh ở ngoài.

Lúc nãy có Lưu đại tiểu thư cùng Dư tiểu thư đến tìm Công chúa sau đó thì…” Thiên Thiên bỏ lửng một câu không nói tiếp.
“Hừ, vậy bên trong phòng kia là ai?” Hoàng Tiệp Lạp tức giận.
Dù sao là chuyện Hoàng gia, nếu thực sự là Công chúa gặp chuyện thì mặt mũi hoàng thất vứt đi đâu chứ?
“Cũng không phải, Công chúa ra ngoài từ sớm đến giờ chưa quay lại, còn hai vị ấy vào phòng thì lại có chuyện, chúng nô tỳ không dám tự ý làm chủ.” Thiên Thiên cúi đầu thấp hơn, bộ dạng khó xử.
“Nói vậy trong phòng không phải là Công chúa?” Hoàng Tiệp Lạp như thở phào một chút.
“Không thể, Nhược nhi của ta vẫn an ổn ở trong phòng, sao có thể ở đó được?” Tống Liêu Đan lại vô cùng nghi ngờ.
Chuyện này nữ nhi nhà bà cùng bọn người Phong gia đã lên kế hoạch, còn có sự nhúng tay của Thất Hoàng tử, làm sao lại có chuyện.


Nhất định là cung nữ kia muốn kéo dài thời gian để Công chúa thu xếp đây mà.
Lại còn muốn kéo nữ nhi của bà xuống nước theo sao, Tống Liêu Đan hừ lạnh khinh thường.
“Dù sao cũng nên mở cửa ra đi, chẳng phải mở cửa sẽ rõ sao?” Tống Liêu Đan đề nghị.
“Chuyện này…” Thiên Thiên làm theo lời dặn của Công chúa, dù ai đòi mở cửa cũng cố gắng trì hoãn hết mức có thể.
“Sao? Có chuyện chột dạ? Bên trong là ai? Nếu là có người dám vào phòng Công chúa làm bậy thì mang tội đại nghịch, còn nếu là Công chúa…” Tống Liêu Đan cắn chặt không buông.
“Hỗn xược, Công chúa là để ngươi nghị luận ư?” Hoàng Tiệp Lạp quát lớn.
Tống Liêu Đan không cam lòng nhưng cũng phải nhịn, cúi đầu cáo lỗi im lặng không lên tiếng.

truyện tiên hiệp hay
“Dù sao cũng nên mở cửa đi.

Cửa chùa thanh tịnh không thể làm bậy, dù là ai trong phòng thì cũng phải làm rõ.” Một vị mệnh phụ lên tiếng.
Quả thực trong lòng mệnh phụ bọn họ luôn nghĩ người kia là Công chúa, nếu không động tĩnh lớn thế này, Công chúa không xuất hiện sao? Nhưng lúc mọi người đang mải mê suy nghĩ thì tiếng cung nhân vang lên từ xa.
“Hoàng hậu nương nương đến.”
Theo sau lưng Hoàng hậu chính là Hoàng Uyển Như, lúc này Tống Liêu Đan đột nhiên có dự cảm không lành.
“Sao Công chúa… người lại ở đây?” Tống Liêu Đan mất bình tĩnh mà hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi